Chương trước
Chương sau
***

Trong quán bar cách khách sạn không xa.

Hoa quả và một số điểm tâm giá trẻ trên quầy có thể ăn miễn phí. Buổi trưa Mã Tiểu Bùi không ăn nhiều, bấy giờ bụng đói kêu ùng ục, đi qua đi lại quầy như con ong mật.

Quán bar ồn ào huyên náo đối với Nam Chu mà nói chính là một mảnh đất mới mẻ.

Có quá nhiều thứ để cậu tìm tòi khám phá.

Ví dụ như lúc này, cậu đang nghiêm túc ngắm nhìn một vũ công ăn mặc bộ đồ con thỏ sexy, trang điểm đậm, thỏa sức khiêu vũ trên sân khấu sáng đèn. Ánh mắt cậu bình tĩnh, vẻ mặt chuyên chú, nghiên cứu cơ thể trắng nõn kia với hơi thở học thuật.

Giang Phảng ngồi bên quầy bar gọi một chai Tequila, chủ động rót rượu cho Tào Thụ Quang.

Thủ pháp rót rượu rất điêu luyện, dịch rượu vàng hổ phách chảy dọc theo thành ly, màu sắc trở nên hư ảo, kết hợp với ánh đèn càng thêm sức hút.

Bất kể ai làm bạn với Giang Phảng, anh đều không ngừng tạo ra những chi tiết nhỏ khiến người ta thoải mái.

Bởi vậy, làm bạn với anh, thực sự dễ chịu đến mức dễ dàng lơ là một chuyện.

Giang Phảng hỏi Tào Thụ Quang:

– Anh là người ở đâu?

Tào Thụ Quang nhấp một ngụm rượu, cay tới mức “ha” một tiếng.

Anh ta đã gặp không ít đồng đội con người trong phó bản, vì thế anh ta đã sớm chuẩn bị lời thoại, có thể sử dụng làu làu:

– Đông Bắc.

Giang Phảng nhìn anh ta thè lưỡi hà hơi, không khỏi bật cười:

– Đông Bắc mà không biết uống rượu hả?

Tào Thụ Quang phản ứng rất nhanh:

– Đừng mang ấn tượng rập khuôn thế chứ.

Anh ta nhấp thêm một ngụm rượu nữa, hỏi ngược lại:

– Còn anh thì sao.

Giang Phảng:

– Con lai.

Tào Thụ Quang nhìn Giang Phảng từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu trải sự đời:

– Tây à?

Các đường nét khuôn mặt của Giang Phảng mang nét của người phương Đông, nhưng sống mũi, màu mắt, màu tóc, vóc dáng, còn cả bộ phận kia đều mang đặc điểm của người nước ngoài.

Nói thật, Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi cũng rất tò mò về người này.

Trong Lập Phương Chu, Nam Chu mạnh, đó là điều đương nhiên.

Cả địa cầu rộng lớn cũng chỉ có mình cậu là con quái vật nhân tạo chạy thoát khỏi phó bản.

Nhưng theo thông tin tình báo của những người chơi không gian đa chiều giống như bọn họ, Giang Phảng chính là người bình thường 100%.

So ra thì người này rất giỏi, cũng rất thú vị.

Kỳ thực điều này cũng do thông tin nhận được không cùng đẳng cấp.

Dựa vào cấp bậc của Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi thì không được biết những chuyện nội bộ của trò chơi.

Cho nên Tào Thụ Quang muốn nhân cơ hội này tìm hiểu xem anh là người thế nào.

Anh ta gọi tên giả của Giang Phảng:

– Noah, trước đây anh làm nghề gì?

Dường như Giang Phảng chẳng hề cảnh giác, kể tỉ mỉ những công việc trước đây mình từng làm chẳng hề giấu giếm.

Chính vì biết Giang Phảng chắc chắn sẽ đề phòng, Tào Thụ Quang uống trong căng thẳng, một lòng nghĩ cách lừa anh để lộ thông tin gì đó thỏa mãn sự tò mò của mình. Kết quả nhìn lại, anh ta vòng vo, đánh du kích nửa ngày cũng chẳng lừa được thông tin gì có tác dụng, đã thế còn bị chuốc uống một bụng canh vàng.

Tuy rằng Tào Thụ Quang uống rượu vào sẽ thể hiện ra mặt ngay, nhưng không ngờ vẫn có thể uống rất nhiều.

Trên bàn xếp bày bảy tám chai Tequila, anh ta tự dưng sinh ra cảm giác thành tựu.

Cuối cùng anh ta cũng có thể hiểu, tại sao người ta nói trên bàn rượu dễ kết bạn hơn.

Anh ta khoác vai Giang Phảng, vỗ vỗ anh:

– Hôm nay tôi nhất định phải kết làm anh em với anh.

Giang Phảng chống cằm, dựa vào quầy bar kháng cự sức rượu, khuôn mặt đỏ ửng, ngoan ngoãn nói:

– Được thôi, anh.

Một tiếng “anh” khiến Tào Thụ Quang đang bị hơi rượu quấy nhiễu đầu óc quay cuồng càng thêm lâng lâng.

Anh ta xoa tay, đang định chém gió tiếp thì nghe thấy Giang Phảng đến gần, khẽ nói:

– Anh, vậy tôi hỏi anh chuyện này nhé.

Giọng điệu của anh không hề mang tính công kích, nhưng Tào Thụ Quang vẫn hơi đề cao cảnh giác:

– Nói đi.

Giang Phảng ghé lại gần hơn:

– Anh đã làm nhiệm vụ mấy lần rồi?

Tào Thụ Quang sững người.

Anh ta còn tưởng rằng Giang Phảng sẽ hỏi chuyện gì ghê gớm lắm.

Cũng may anh ta vẫn còn nhớ rõ lời nói dối khi mới gặp trên xe bus.

Anh ta được ghép hợp tác với người chơi nào cũng đều nói mình đã từng làm bảy nhiệm vụ, đồng thời cũng ra vẻ rất tự hào về điều này.

– Quên rồi à. – Tào Thụ Quang kiêu ngạo – Bảy lần.

Anh ta còn cợt nhả thêm một câu:

– Đã nói sẽ bảo vệ mọi người, kết quả còn bắt anh phải mời chúng tôi uống rượu. Mọi người không giống như  chỉ vừa mới vượt qua năm phó bản.



Giang Phảng khẽ xoa lòng bàn tay lên miệng ly rượu:

– Không phải. Tôi đã từng làm nhiệm vụ rất nhiều lần.

Thấy dáng vẻ say khướt của anh, Tào Thụ Quang thoáng cái dỏng tai lắng nghe.

Anh ta có dự cảm, biết đâu ngày hôm nay anh ta có thể lừa Giang Phảng nói ra chút tài liệu chân thực.

Anh ta dẫn dắt từng bước:

– Vậy nhiệm vụ ấn tượng nhất với anh là gì?

Giang Phảng chống cằm, suy nghĩ một hồi:

– Chính là… nhiệm vụ ở nhà thờ…

Mắt Tào Thụ Quang phát sáng:

– Kể cho tôi nghe đi, kể cho tôi nghe đi!

– Nhiệm vụ lần ấy vô cùng khó.

Giang Phảng như thể thực sự uống rượu đến mơ màng, bèn gối đầu lên khuỷu tay:

– Vốn dĩ chúng tôi tưởng rằng đó chỉ là nhiệm vụ truyền tin giữa Bá Tước và mục sư bình thường mà thôi. Ngay từ đầu, chúng tôi sợ phá vỡ quy tắc cho nên không mở thư ra, ngoan ngoãn đưa thư đi…

– Sau đó, bọn họ trao đổi thư từ với nhau nửa tháng trời nhưng nội dung phó bản vẫn không có gì tiến triển, chúng tôi đành mạo hiểm mở thư ra.

Anh khẽ khàng hỏi Tào Thụ Quang:

– Anh đoán xem bên trên đó viết gì?

Tào Thụ Quang vừa dính mồi, không thể kiên nhẫn nổi:

– Viết gì?

– Viết… – Giọng Giang Phảng dịu dàng động lòng người, ánh mắt như mang theo con dao mềm, thờ ơ rạch qua má Tào Thụ Quang – Tôi sẽ gặp một người tự xưng là anh em với tôi, nhưng thực ra, anh ta không phải con người.

Tào Thụ Quang sững người, khóe miệng vẫn còn tươi cười.

Mấy giây sau, mồ hôi lạnh như những con kiến chậm rãi bò ra từ khắp cơ thể anh ta.

Anh ta vô thức lùi một bước, chiếc ghế xoay anh ta đang ngồi đập vào chiếc ghế đằng sau, lực tác động khiến anh ta suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.

Giang Phảng nhìn chằm chằm vào anh ta, không thể nhìn ra nội dung cụ thể nào trong đôi mắt ấy, chỉ nhìn mà thôi.

Tào Thụ Quang nóng lòng buột miệng nói:

– Đâu có, tôi là người mà, anh đừng hiểu lầm.

Hiển nhiên Giang Phảng thoáng sững người sau đó cúi người cười ha ha:

– Anh tin à?

Tào Thụ Quang chưa kịp định thần:

– Hả?

Giang Phảng vươn tay đè lên vai anh ta:

– Tôi chỉ đùa với anh thôi.

Không hề khoa trương chút nào, trong quán bar bật điều hòa, nhưng chỉ trong mấy giây, quần áo Tào Thụ Quang đã ướt đẫm.

Tào Thụ Quang méo miệng, ra sức khống chế trái tim đập điên cuồng của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười:

– Vậy trên thư viết gì.

Giang Phảng cười híp mắt:

– Quả thực trên thư đã viết như vậy.

Cơn sóng trước chưa lặng, cơn sóng sau đã ào tới. Tào Thụ Quang vã mồ hôi lạnh, giọt mồ hôi rơi trên má, cảm giác tốt đẹp khi say trong men rượu hoàn toàn tan thành mây khói.

Giang Phảng rũ mi, giả vờ như đang suy nghĩ:

– Cũng không biết tại sao lại có lời dự đoán như vậy nữa.

Tào Thụ Quang suy nghĩ nhanh như chớp, bỗng hiểu ra, tìm thấy tia hy vọng.

Đúng.

Lỡ như lời “dự đoán” này đang ám chỉ Nam Chu thì sao?

Nam Chu không phải người, cũng có thể coi như “anh em” của Giang Phảng.

Anh ta chỉ thần hồn nát thần tính, còn tự dọa bản thân nhếch nhác thế này, đúng là…

Nghĩ đến đây, Tào Thụ Quang ngồi thẳng người, lặng lẽ lau mồ hôi, cười gượng mấy tiếng:

– Ai mà biết.

Nam Chu ngồi bên cạnh chợt cử động.

Cậu đứng phắt dậy, khiến Tào Thụ Quang đã mất hồn vía bấy giờ giật thót tim.

Giang Phảng quay sang, níu vai cậu như thể đang say:

– Nhìn gì thế?

Nam Chu chỉ người múa cột thoát y trên sân khấu, sau khi được ném tiền, người đó cởi từng món đồ chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót.

Cậu nghiên cứu hồi lâu cuối cùng mới nhìn rõ diện mạo của anh ta.

Giọng Nam Chu như thể phát hiện ra lục địa mới:

– Người đó là nam.

Giang Phảng nhìn theo ánh mắt cậu, cười khổ một tiếng:

– Chỉ vậy thôi sao? Tôi cũng được.

Nam Chu nhìn anh:

– Anh không được.

Không được nhảy cho người khác xem.

Giang Phảng bám vào vai Nam Chu, nghiêng đầu thưởng thức đường cổ duyên dáng của cậu:



– Đẹp không?

Tiêu chuẩn “đẹp” trong ấn tượng của Nam Chu cũng chỉ có mình Giang Phảng.

Vì thế cậu nói đúng sự thực:

– Không bằng anh.

– Thật à? Tôi không tin. – Giang Phảng hài lòng mím môi cười, thành thạo làm nũng – Chúng ta đi đến gần, cậu nhìn anh ta, sau đó nhìn tôi để so sánh có được không?

Nam Chu cảm thấy hứng thú với việc người đàn ông dám ngang nhiên mặc đồ nữ nhảy múa trước mặt công chúng, gật đầu đồng ý:

– Ừ.

Giang Phảng thuận tay cầm theo một chai Tequila chỉ còn lại chừng sáu phần, lắc lư trong lòng bàn tay.

Anh vẫy tay chào Tào Thụ Quang:

– Tôi và thầy Nam nhà tôi đi xem múa, anh ở đấy đợi chúng tôi nhé.

Tào Thụ Quang lau mồ hôi trên cằm, gật đầu đại khái, chỉ mong sao hai người đi thật nhanh.

Giang Phảng ngoắc cổ Nam Chu, lắc lư đi về phía trước.

Bấy giờ, Mã Tiểu Bùi ăn no đến 9.5 phần đã quay lại. Phát hiện chồng mình nhìn đăm đăm về phía trước, cô không khỏi ngạc nhiên vươn tay búng cái “chóc”:

– Nhìn gì đấy?

Tào Thụ Quang hoàn hồn.

Không biết có phải hoa mắt hay không, Tào Thụ Quang nhìn theo bóng lưng chuyển động và chiếc eo thon của Giang Phảng, cảm thấy anh giống như một con rắn mamba đen dịu dàng, ấm áp còn biết cười.

Anh ta lắc đầu, cưỡng ép hình ảnh liên tưởng đáng sợ kia thoát ra khỏi đầu mình.

Chắc anh ta đã nghĩ nhiều rồi nhỉ?

Khi Giang Phảng và Nam Chu đến gần sân khấu, mắt Giang Phảng sáng ngời, miệng cười cười vui vẻ, còn đâu dáng vẻ say rượu ban nãy?

Anh thuận tay cho chai Tequila chỉ còn lại 100ml vào trong túi đồ.

Nam Chu nghiêng người hỏi anh:

– Kết quả thế nào?

Giang Phảng:

– Cậu biết tôi không say à?

Nam Chu:

– Anh say kiểu gì được.

Giang Phảng dài giọng “a” một tiếng:

– Tôi tưởng rằng tôi đã diễn tốt lắm.

Nam Chu:

– Anh không dùng từ ngữ xã giao của anh.

… Chính vì đầu óc tỉnh táo, lo lắng Nam Chu sẽ nghĩ nhiều cho nên anh mới dùng xưng hô “anh em” thay cho “bạn bè”.

Nam Chu hỏi:

– Kết quả sao rồi?

Trong quán bar quá nhiều âm thanh hỗn tạp, Giang Phảng còn cố ý thấp giọng nói, Nam Chu dỏng tai lắng nghe, cũng chỉ nghe được lõm bõm vài từ.

Giang Phảng khẽ hỏi:

– Cậu có còn nhớ hai điều kiện hạn chế để Tequila phát huy tác dụng là gì không?

Đương nhiên Nam Chu vẫn còn nhớ.

Thứ nhất, đối phương phải cam tâm tình nguyện uống 100ml.

Thứ hai, đối phương là người.

Nam Chu nhanh chóng hiểu ý Giang Phảng nói đến.

Nam Chu nhỏ giọng:

– Anh ta…

Giang Phảng:

– Anh ta đưa ra đáp án giống hệt đáp án ban đầu cho những câu hỏi quan trọng.

Vốn dĩ điều này chẳng có gì để soi mói.

Cho dù anh đột ngột gây rối, khiến tinh thần Tào Thụ Quang rơi vào trạng thái dao động thì anh ta vẫn đưa ra đáp án trong phạm vi hợp lý.

Bởi vì anh biết trước đây bọn họ có giấu giếm cho nên chính vì sự hợp lý và đáp án chính xác này mới khiến cho tình thế xoay chuyển, để lộ thân phận của bọn họ.

Ban đầu Tào Thụ Quang luôn nói dối, cuối cùng vẫn kiên trì nói dối đến cùng.

Nói cách khác, anh ta không hề bị ảnh hưởng bởi [Tequila Sự Thật].

Thuyết minh chức năng đạo cụ của phó bản giống như một thương nhân giảo hoạt, giỏi che giấu những yếu tố quan trọng không muốn để người khác biết, nhưng từ trước đến giờ sẽ không lừa dối bằng những điều khoản rõ ràng để người ta dễ dàng lách luật.

Bởi vậy, khi những điều kiện khách quan được thỏa mãn, có thể đưa ra kết luận hợp lý duy nhất.

Bọn họ… không phải người.

Hết chương 175

Lời tác giả:

Mọi người đừng vội, tất cả những thông tin được đưa ra trước mắt về cơ bản đều căn cứ vào lập trường và phán đoán của nhân vật, tất cả đều có lý do, thoạt nhìn có vẻ mâu thuẫn, sau đó sẽ từ từ thay đổi.

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.