***
Nếu muốn tìm một chỗ nghỉ chân ở nơi đất khách, đương nhiên phải bỏ ra một món tiền không nhỏ.
May sao bọn họ đã đóng tiền phí du lịch đoàn từ trước, đoàn du lịch cũng đã giải quyết cho bọn họ vấn đề chỗ nghỉ chân.
Chẳng qua chỗ dừng chân này thật sự rất tồi tàn.
Quy cách của khách sạn này có lẽ chỉ hơn nhà ở tập thể một bậc, thuộc kiểu nhà mái bằng chỉ có ba tầng.
Ba người Nam Chu được phân tới một căn phòng có chiếc giường gỗ lớn cùng với một chiếc giường đệm lò xo ở cuối hành lang, coi như thành phòng cho ba người.
Giấy dán tường mốc hơi ngả màu đen, thậm chí còn có chỗ mọc rêu, tỏa ra mùi tanh hôi ẩm ướt.
Bên ngoài cánh cửa sổ duy nhất có một ban công nho nhỏ chừng một mét vuông, vừa bé vừa hẹp, bên dưới có một ngõ nhỏ. Nhưng thay vì nói là ngõ nhỏ, nói nó là một cống ngầm đựng rác rưởi quanh quẩn mùi hôi thối lên men thì chính xác hơn.
Bây giờ Thái Lan đang vào đông còn đỡ, nếu như vào mùa hè nóng nực, e rằng bọn họ chẳng khác nào ngủ trên đống rác.
Cách ban công không quá một mét lại chính là ban công của một khách sạn giá rẻ khác.
Bởi vì nhà nhà san sát nhau giống như lồng chim, ánh nắng và ánh trăng có thể chiếu từ cửa sổ vào thực sự có hạn, chỉ dát một lớp mỏng manh tượng trưng dưới nền đất, coi như an ủi “có còn hơn không”.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314098/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.