[Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài] chỉ có một chiều, do người sở hữu đơn phương gọi tới, người được gọi tới không thể gọi lại để tránh xuất hiện lỗi khi kết nối.
Hình thức tương tự như thiết bị trả lời điện thoại.
Quyền chủ động trả lời nằm trong tay của tổ kế hoạch.
Những âm thanh nguyền rủa, gào thét, cầu xin của Tô Mỹ Huỳnh trước khi chết đều được tổ kế hoạch bên đây nghe rõ rành rành.
Những thứ đó đều là tư liệu sống, thích hợp làm âm thanh trực tiếp sử dụng trong video trò chơi sau khi sự việc xảy ra, rất hiệu quả trong việc tăng cảm giác căng thẳng và thú vị.
Nhưng khi âm thanh tuyệt vọng, tiếng gào khóc xé lòng được thay thế bằng giọng chất vấn của một nhân vật 2D, người trải nghiệm cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong xương lại chuyển thành tổ chương trình.
Cho nên mới có nhân viên ngây ngô đưa ra câu hỏi:
– Có nghe không?
– Nghe cái mông ấy! – Sếp của tổ kế hoạch nóng nảy lên tiếng – Cứ để nó kêu vậy đi! Đợi tự ngắt giống như Tô Mỹ Huỳnh ấy!
***
Đầu ngón tay Nam Chu khẽ gõ vào cạnh thiết bị thông tin để bấm giây một cách chính xác.
Cạch, cạch, cạch.
Cho tới hết ba mươi giây, kết thúc thời gian của “trợ giúp từ khán giả”.
Thiết bị liên lạc tự động ngắt kết nối.
Giang Phảng và Lý Ngân Hàng đứng bên cạnh cậu. Giang Phảng hỏi:
– Không có ai nghe à?
Nam Chu:
– Ừ.
Điều này trái lại càng khiến cậu trở nên tò mò.
Dựa theo vị trí rơi xuống của đạo cụ, có thể đoán rằng trước khi chết Tô Mỹ Huỳnh đã nắm chặt nó trong tay.
Nhưng mà, tại sao chứ?
Ánh Bình Minh của Tô Mỹ Huỳnh đang đứng ở vị trí hạng hai, trên người cô ta còn trói buộc tính mạng của bốn đồng đội khác, nhất định ý chí sống sót của cô ta phải mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.
Khi một người như vậy đối diện với tử vong, thứ cô ta nắm chặt trong tay đến chết cũng không chịu buông chỉ là một vật hoàn toàn vô dụng thôi sao?
Đáng tiếc, Tô Mỹ Huỳnh đã chẳng thể trả lời được câu hỏi ấy.
Cô ta đã lặng lẽ hóa thành tuyết xám trong căn biệt thự tựa vào núi này.
Vì thế, đội Nam Chu xuất phát tìm kiếm những vật mà những đội viên Ánh Bình Minh mang theo.
Tiếc rằng chỉ có người chơi mới mở được túi đồ của mình, bằng không có lẽ bọn họ sẽ còn phát hiện ra nhiều thứ hơn.
Ngụy Thành Hóa nổ vỡ đầu là một người tương đối cẩn thận, khi chiến đấu không mang theo quá nhiều vật phẩm, vì thế túi quần áo của gã còn sạch hơn cả mặt.
Nhậm Lương Ký có độc nhện thì khác, trong túi có rất nhiều thứ vụn vặt, móc mấy lần cũng không sạch hết.
Gồm cả thuốc lá, bật lửa, kẹo cao su mới ăn một nửa, giấy vệ sinh đã dùng qua, vỏ quýt sấy khô.
Còn có cả thứ khiến người ta không biết khóc hay cười, chính là một lọ phun diệt côn trùng.
… Không ngờ gã lại ghét côn trùng.
Song cũng không có thứ gì có giá trị.
Ngải Thực có năng lực tàng hình thích uống rượu.
Có lẽ lo lắng chiến trường 99 người quá lâu, khó giải cơn rượu nên gã đã rót đầy một lọ rượu cầm tay, thuận tiện nhét vào túi quần.
Có lẽ gã còn không ngờ rằng mình còn chưa kịp uống một ngụm rượu, cuộc chiến của gã đã kết thúc.
Người duy nhất mang tới phát hiện cho bọn họ, chính là Vương Hoa Tàng có khả năng copy sinh vật.
Gã là người duy nhất có phong độ của người trí thức trong số bọn họ, có một quyển sổ nhỏ mang bên người và một cây bút bi, gã tỉ mỉ ghi chép từng biến động xảy ra kể từ ngày bước vào trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Nếu như có chuyện gì xảy ra, gã sẽ ghi lại vài câu, không có thì chỉ viết qua loa có lệ “Bình an vô sự”.
Nội dung quyển sổ trong tay gã không nhiều lắm, có lẽ quyển sổ trước ghi hết rồi, mới đổi quyển mới không bao lâu.
Thời gian chính thức bắt đầu tính từ nửa tháng trước.
Đại khái khoảng tầm bảy tám ngày trên sổ đều chỉ ghi “Bình an vô sự”.
Sau đó, Ánh Bình Minh đã vượt qua một phó bản PVP kéo dài năm ngày.
Quy tắc của phó bản cũng được ghi chép trong sổ.
Nói một cách đơn giản, chính là “bắt nội gián”.
Ánh Bình Minh và một đội ngũ khác bị nhốt trong một căn phòng tầm 200 mét vuông khép kín.
Ngày đầu tiên của màn đấu, một người chơi của đội đối phương sẽ thay thế thành đội viên của Ánh Bình Minh, có được đạo cụ, toàn bộ trí nhớ của người kia, đồng thời cũng biết bản thân là nội gián.
Trong trò chơi không thể tấn công vật lý, chỉ có thể thông qua “bỏ phiếu”, xác định người bị loại của mỗi đội đêm nay là ai.
Người bị loại khỏi cuộc chơi sẽ chết ngay tại chỗ.
Việc của “nội gián” cần làm là nhanh chóng thích nghi với vai diễn, giấu giếm thân phận thực sự, đồng thời cũng dụ dỗ người của đội đối thủ, để chín giờ tối mỗi ngày bọn họ bầu chết người nhà mình, còn “nội gián” thì vẫn có thể sống sót.
Ngày thứ hai, “nội gián” của mỗi đội sẽ tăng thêm một.
Dựa vào cách thức này. Đội nào bầu chết toàn bộ người của đối phương trước sẽ giành thắng lợi.
Giống như một trận chiến cân não, làm thế nào dẫn sai hướng, phối hợp ra sao, giả trang thành nội gián thế nào để câu được nội gián thật sự, diễn một màn đặc sắc trong vòng năm ngày.
Ánh Bình Minh dễ dàng thắng trò chơi.
Hai ngày trước, bọn họ vừa mới về điểm dừng chân nghỉ ngơi không lâu thì nhận được nhiệm vụ truy kích.
Vương Hoa Tàng bình luận đơn giản với nhiệm vụ lần này: “Rất béo bở, thắng thì tốt.”
Nhưng có một câu trong cuốn sổ thoạt nhìn bình thường đã thu hút sự chú ý của Nam Chu.
Thời gian vào ngày đầu tiên bọn họ ở trong phó bản PVP.
Ngoài quy tắc ra, Vương Hoa Tàng còn viết: “Hôm nay Tiểu Tô mất đi một đạo cụ cấp A, trong vòng ba ngày không thể chọc vào Tiểu Tô.”
Nam Chu thầm nghĩ, tại sao lại mất đạo cụ?
Đối với người chơi bình thường, chuyện “làm mất đạo cụ” chỉ có thể vì bị cướp, hoặc để bên ngoài, khi chạy trốn trong bản đồ quá lớn làm rơi mất.
Song theo như quy tắc, Ánh Bình Minh và đối thủ của bọn họ chơi trong một khu vực khép kín với diện tích không lớn.
Rốt cuộc đã xảy ra điều gì mới khiến Tô Mỹ Huỳnh mất đi đạo cụ cấp A trong trận chiến cân não này đây?
Nam Chu nhìn phím ấn màu đỏ trong tay.
Cuộc chiến trí thông minh, ấn nút, làm mất đạo cụ.
Tầm mắt của Nam Chu dừng trên [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài] càng lâu, thông tin thu được trong phòng tiếp sóng lại càng rối loạn, dường như đang quấn thành một mớ bòng bong.
– Có thể thu hồi vật trong tay cậu ta không?
– Đạo cụ bình thường đều không được huống hồ là loại đạo cụ đặc biệt này? – Hình ảnh này được phát sóng trực tiếp, nếu như tự tiện thu hồi, chẳng khác nào chứng thực chúng ta đang nhúng tay vào trò chơi cả?
Chương trình trò chơi này trước giờ luôn hướng đến tiêu chí “Chân thực, phát triển tự nhiên”.
Ví dụ, nếu thu hồi đạo cụ trong tay một vai diễn, chẳng khác nào tự dưng một nhân vật phụ quan trọng lại đánh mất đi báu vật của mình trong một tác phẩm hành văn mượt mà.
Hơn nữa, báu vật này còn do cậu ta tự phát hiện ra.
Hơn nữa, còn là một đoạn phục bút có giá trị.
Trong lúc độc giả đang muốn xem thứ này phát huy giá trị thế nào thì tự dưng nó lại bốc hơi khỏi tay nhân vật phụ, từ đó không còn cơ hội xuất hiện nữa.
Vậy thì tâm tư và cảm giác tồn tại của tác giả sẽ bại lộ ngay giây phút ấy.
Đây không phải hiệu quả mà tổ chương trình mong muốn nhìn thấy.
Tổ trưởng của tổ phát sóng an ủi tinh thần của những nhân viên không thể chịu kích thích:
– Không sao, có trách thì trách Nam Chu có cảm giác tồn tại rất mạnh…
Vừa dứt lời, mọi người càng thêm im lặng.
Một đám bóng người hình thành từ thông tin liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ không hẹn mà cũng nghĩ tới, rốt cuộc cảm giác tồn tại của Nam Chu để cho ai xem?
Nếu không phải vì tỉ lệ người xem mà Nam Chu mang tới ép bọn họ phải hướng nhiều camera về phía Nam Chu hơn, để cho phần đông khán giả theo dõi trò chơi nhìn thấy quá trình Nam Chu nhận được đạo cụ, bọn họ có cần đâm lao phải theo lao thế này không?
Không thể nghĩ thêm được nữa.
Nghĩ tới thì mặt sẽ đau.
Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ngón tay đặt hờ trên nút ấn của Nam Chu.
Dường như thứ cậu đang cầm trong tay không phải nút cứu trợ mà là nút ấn vũ khí nổ.
Ở bên kia, tình hình trong tổ phân tích chiều hướng dư luận cũng gà bay chó sủa.
– Diễn đàn trò chơi đang bùng nổ kìa!
– Trong vòng một giờ vũ trụ, 34% số bài post mới trong diễn đàn thắc mắc rốt cuộc thứ đạo cụ đó là gì, 53% muốn ống kính hướng thẳng Nam Chu để xem phát trực tiếp toàn bộ quá trình, 7% nghi ngờ tổ chương trình có nhúng tay vào trò chơi. Mặc dù đã cố gắng xóa bỏ bộ phận 7% đi, nhưng nghi ngờ vẫn không ngừng dâng lên.
– Nam Chu không phải nhân vật chính, người chơi được yêu thích cũng không phải một mình cậu ta, không thể phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình chỉ có thể nâng cao tỉ lệ lên hình. Gửi yêu cầu này tới tổ phát sóng đi.
– Vâng ạ.
Im lặng một hồi.
– Bên phát sóng nói không làm được, bọn họ bảo chúng ta động não chút đi, lỡ như Nam Chu thực sự phát hiện ra điều gì, thử ấn thêm mấy lần nữa thì nó sẽ trở thành sự cố phát sóng đấy!
Ai nói không phải đâu?
Phải biết rằng Tô Mỹ Huỳnh luôn cho rằng mình luôn liên lạc với một AI, khán giả theo dõi cũng cho rằng như vậy.
Tô Mỹ Huỳnh chết rồi, mọi chuyện cũng xong, trước khi chết cô ta kêu gọi nhưng không ai trả lời có thể giải thích bằng việc “AI phán đoán Tô Mỹ Huỳnh chết chắc cho nên không thể đưa ra ý kiến gì”.
Sau đó Nam Chu cũng tiếp tục gọi đến, vậy chuyện này phải giải thích thế nào đây? “AI” có phản ứng gì không?
Trong lúc vô số ánh mắt ở trên không đang nhìn chằm chằm, Nam Chu buông tay xuống.
Cậu không ấn phím gọi trợ giúp từ khán giả nữa mà cất nó vào túi.
Các tổ thấy thế thở phào một hơi.
Dẫu vậy, khi bọn họ chợt nhận ra mình lại bị chính con quái vật nhỏ mà bọn họ chơi đùa trong lòng bàn tay gây khó dễ đến mức này, bọn họ lập tức cảm thấy khó chịu và tức giận đến mức nghiến răng, hận không thể đập đầu xuống đất.
Lý Ngân Hàng thấy Nam Chu không tiếp tục nghiên cứu thứ thiết bị liên lạc kỳ quái kia nữa, bèn hỏi:
– Làm sao bây giờ? Tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Nam Chu nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng cười nói tiếp thay cậu:
– Chúng ta đi thắng trò chơi này thôi.
***
Cùng lúc đó, năm người của đội Thanh Đồng đứng trên quảng trường hình tròn bên ngoài đấu trường thú, không biết đang đợi thứ gì.
Hạ Ngân Xuyên chán muốn chết, vừa mới trốn sang một bên ngậm điếu thuốc đã bị băng vải của Châu Áo bay tới tịch thu luôn.
Hạ Ngân Xuyên vẫn giữ động tác đầu ngón tay kẹp điếu thuốc: …
Định thần lại, anh ta mới lao lên, ôm lấy cánh tay Châu Áo từ phía sau:
– Phó Đội trưởng tàng trữ vật tư, bị tôi bắt được tận tay. Mau giao ra đây.
Khuôn mặt lạnh băng của Châu Áo ửng đỏ, xoay tay thả băng vải ra cuốn lấy eo Hạ Ngân Xuyên, để anh ta sát gần mình hơn.
Hạ Ngân Xuyên không chịu nổi, rống lên vỗ lưng Châu Áo:
– Eo, eo, eo! Sắp gãy rồi!
Châu Áo chỉ cảnh cáo rồi nhanh chóng buông băng vải ra, còn cố ý quấn hai dải băng thành hình dạng bàn tay nho nhỏ, xoa xoa phần hông phủ kín vết sẹo cũ của Hạ Ngân Xuyên.
– Có thể giấu thuốc làm của riêng, còn người không biết có được không đây?
Hạ Ngân Xuyên chỉ quan tâm hưởng thụ, quay đầu hỏi:
– Cái gì?
Châu Áo mím môi:
– Không có gì.
Lục Bỉ Phương và Lương Sấu bất đắc dĩ nhìn màn cãi vã hằng ngày của hai người, còn Lâm Chi Tùng đứng từ xa nhìn về phía hai người quái dị sóng vai nhau ở đầu kia quảng trường hình tròn.
Không ít người đi qua đi lại trước đấu trường thú, nhưng hai người này khá bắt mắt.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Trong đó có một người hơi thấp, mặt mày u sầu đang bị khóa chặt cổ tay với một thanh niên cao ráo đẹp trai.
Thanh niên đẹp trai khẽ cười, còn thanh niên hơi thấp thì rục rịch muốn chạy, cả người toát lên vẻ ác ý và tàn độc.
Nếu như Tạ Tương Ngọc biết được có một thằng nhãi ranh đang bình phẩm mình “u sầu”, e rằng phải tức phụt máu.
Trước giờ cậu ta luôn để ý đến hình tượng của mình, thích nhất giả trang thành dáng vẻ thiếu niên tươi sáng vừa vô hại vừa cởi mở.
Nếu không phải eo đau chân mềm, nơi xấu hổ vẫn còn khó chịu, Tạ Tương Ngọc cũng không đến mức phá vỡ hình tượng mà mình yêu thích nhất.
Cậu ta ngồi xuống bậc thang, khép chân lại, trầm giọng hỏi Dịch Thủy Ca:
– Anh dẫn tôi đến đây làm gì?
Kể từ khi Adam xuất hiện, Dịch Thủy Ca đã kéo cậu ta chạy thẳng từ Phồn Hoa đến dây.
Dịch Thủy Ca trả lời rất sảng khoái:
– Đợi đội Nam Chu ra ngoài?
– Anh muốn hợp tác với bọn họ à? – Lời Tạ Tương Ngọc mang theo ác ý – Anh không sợ tôi âm thầm thiết kế bẫy rập hại chết bọn họ ư?
– Nghĩ gì hay thế. – Dịch Thủy Ca khẽ cười, chọc vào chỗ đau của cậu. – Cậu còn không giết nổi tôi nữa kìa.
Gương mặt đẹp trai của Tạ Tương Ngọc tức giận đến mức bao phủ một màu gan lợn.
Dịch Thủy Ca không muốn bàn mục đích thực sự với cậu, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, cũng phát hiện ra đám người Lâm Chi Tùng với khí chất khác biệt.
Anh ta nhanh nhẹn đưa tay lên, vẫy chào bọn họ.
Lâm Chi Tùng gật đầu với anh ta.
Hai thiên tài máy tính ở thế giới hiện thực hiểu ý nhau đơn giản như vậy, sau đó lập tức rời mắt đi.
Nhưng trong lòng bọn họ đồng thời xuất hiện một suy đoán.
Hình như… đối phương cũng đang đợi Nam Chu.
Bọn họ tin tưởng chắc chắn Nam Chu có thể bước ra khỏi địa ngục máu thịt 99 người kia.
Sau đó, bọn họ có lời muốn thương lượng với Lập Phương Chu.
Hơn nữa không chỉ mình đội họ đang đợi Nam Chu.
Ngu Thoái Tư ngồi xa đám người, đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành xe lăn.
Khi đứng cạnh anh ta, Trần Túc Phong vẫn mang dáng vẻ em trai ngoan ngoãn, hệt như một con chó lớn hiểu chuyện, không giống con chó dại hung hăng cắn người, liều cả mạng sống trên sàn đấu. Cậu ta nói:
– Anh Ngu, nếu anh cảm thấy đội ngũ mới tự dưng mọc ở đâu ra có gì bất thường, anh nói cho em là được, em sẽ tới tìm đội Nam Chu nói chuyện…
Ngu Thoái Tư lắc đầu.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, càng làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt của bản thân, màu môi hơi tái, gương mặt đẹp trai như mang theo tướng bạc mệnh:
– Anh phải nói những lời này trước mặt bọn họ. Nếu đã đặt hi vọng trên người bọn họ, chúng ta phải dốc hết sức giúp đỡ họ.
Dưới bức tượng đồng thau bên ngoài đấu trường thú, còn một đội ba người khác.
Huấn luyện viên thể hình ngậm cọng cỏ, nói giọng không chắc chắn:
– Chị Thẩm, chị nói xem bọn họ còn nhận ra chúng ta không?
Thẩm Khiết suy tư:
– Ai mà biết?
Khỉ Còm nói:
– Chúng ta chạy đến đây làm gì, em cảm thấy ba người họ thắng chắc rồi.
Thẩm Khiết chống cằm.
Khuôn mặt trước giờ luôn tỉnh táo của chị ta lộ ra nét hoang mang:
– Tôi cảm thấy chuyện này không ổn. Sự xuất hiện của Adam, còn cả cuộc truy kích đột ngột xuất hiện nhằm vào Nam Chu… Tôi không thể nói rõ không ổn ở đâu, nhưng rất bất thường. Chúng ta không nên thế này, dường như trò chơi đang dẫn dắt chúng ta hướng về một kết cục mà bọn họ mong muốn.
Thẩm Khiết bất an rất lâu.
Cho nên, chị ta muốn tìm đến Nam Chu, người chị ta từng lôi kéo vậy mà hiện tại đã cách xa chị ta quá nhiều, muốn hỏi xem đội Nam Chu nghĩ gì về chuyện này.
Cách Thẩm Khiết một trăm mét, ba người của đội Tôn Quốc Cảnh hèn mọn ló đầu ra, rồi lại rụt vào trong ngõ nhỏ.
Dựa vào đầu óc đơn giản của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không phát hiện Adam có gì bất thường.
Bọn họ chỉ muốn tới chứng kiến tận mắt đội Lập Phương Chu từng cứu mạng họ rốt cuộc có thể sống nổi không.
Bọn họ không có gan vào PK với người khác, chỉ đứng ở xa nhìn, thầm cổ vũ cho Lập Phương Chu.
Ngay lúc một đám người với mục đích khác nhau đang nôn nóng chờ đợi, kênh thế giới mới chậm rãi nhảy ra một tin chúc mừng.
[Chúc mừng Lập Phương Chu, vượt mọi chông gai, dẫn đầu đoàn người, trở thành quán quân của chiến trường 99 người!]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]