Chương trước
Chương sau
***

Trận PVP đầu tiên mà Giang Phảng gặp cũng khá giống với hoàn cảnh trước mắt.

Đều diễn ra trong một căn biệt thự.

Chẳng qua so ra căn biệt thự kia nhỏ hơn, cùng lắm chỉ đến nghìn mét vuông.

Nơi đó không phải là chiến trường khói lửa, đối thủ cũng không phải những người có kinh nghiệm phong phú để bước vào trạng thái chiến đấu nhanh tựa mấy tay già đời ở đây.

Quy tắc của trò chơi rất đơn giản.

Hai đội ngũ, có ba ngày để tiến hành tàn sát lẫn nhau. Cuối cùng hai đội bước vào một gian phòng đặc biệt, lần lượt thổi vào thứ nhạc cụ giống như sáo bầu được gắn trên tường, chứng minh bản thân vẫn còn sống.

Nếu có người gian lận, thổi nhiều lần, khi miệng của người đó chạm vào miệng sáo lần thứ hai, sẽ chết ngay lập tức.

Mỗi người chỉ có một cơ hội, tương đối công bằng.

Đến cuối cùng, đội nào có nhiều người thổi sáo hơn sẽ giành được chiến thắng.

Đội thắng lợi sẽ nhận được đạo cụ cấp S, đồng thời có được lợi thế cứu sống toàn đội.

Đội thua, cả đội sẽ vĩnh viễn phải ở lại căn biệt thự này.

Đương nhiên là dưới hình thức thi thể.

Đây đều là đầu tiên mọi người bước vào hình thức PVP tôi sống anh chết thế này. Lúc đối mặt với nhau, mọi người đều ý tứ, không buông sĩ diện trực tiếp vào thẳng vấn đề luôn.

Nhìn nhau một hồi lâu, hai đội ra vẻ hòa bình bên ngoài, nói mấy lời hình thức như phải chân thành đoàn kết với nhau.

Cuối cùng, mọi người giả vờ cười cười ha ha, đạt được sự thống nhất.

Ít ra vẫn còn ba ngày, không phải vội, có thể cùng nhau nghĩ cách cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Đương nhiên cũng chỉ nói miệng mà thôi.

Bởi vì số người trong đội Giang Phảng nhiều hơn đội đối phương.

Cục diện khó xử thế này tất nhiên chính là màn chơi khăm mà người đứng sau trò chơi cố ý đưa cho bọn họ.

Mục đích rất rõ ràng: Dụ và ép buộc đội ít người hơn phải mau chóng ra tay.

Bằng không, kéo dài một giờ sẽ thêm một giờ nguy hiểm.

Giang Phảng cũng nghĩ đội kia sẽ gấp hơn mình.

Nhưng anh không ngờ sẽ gấp đến như vậy.

Gấp đến mức chuốc thuốc anh ngay vào bữa đầu tiên hai đội ăn chung.

Trong căn biệt thự có đủ lương thực dự trữ, thậm chí còn có rượu.

Trong lúc Giang Phảng đang đeo tạp dề nấu ăn, đội trưởng của đối phương, người có [Hồi Đáp] là một người đàn ông hiền hậu đầu bốn mươi tuổi tên Thịnh Nghi Dân, ông ta cầm một chai rượu trên giá lên, quan sát một hồi rồi chủ động bắt chuyện với Giang Phảng:

– Chai Brandy này không tệ đâu, của năm 70 cơ đấy.

Giang Phảng nhìn ông ta, biểu cảm có vẻ hứng thú:

– Năm 70 ư?

Thấy anh có hứng thú, Thịnh Nghi Dân nói tiếp:

– Cậu có huyết thống Tây l… khụ, Nga đúng không? Nghe nói các cậu đều giỏi uống.

Giang Phảng cụp mi, vẫn giữ thái độ lịch sự:

– Cũng được.

Giang Phảng cầm lấy rượu, xác nhận là rượu ngon. Đúng như lời Thịnh Nghi Dân mong muốn, anh nói:

– Làm phiền rót cho tôi một ly.

Trước giờ Giang Phảng là một chiếc xô rượu biết đi, uống một ly mà mặt chẳng hề đỏ, vẫn tiếp tục thái đồ ăn.

Anh giả vờ như không hề cảm nhận được rượu có bất thường.

Đầu lưỡi của anh đã từng nếm qua rất nhiều loại rượu.

Chút ngọt nhẹ của hoa quả lẫn trong đó không hề thuộc về bất cứ loại rượu Brandy nào.

Tiếc cho chai rượu ngon như vậy.

Không thể không nói, lần này đối thủ diễn kịch với anh có chút vụng về, kỹ năng diễn xuất chỉ miễn cưỡng đạt bảy mươi điểm.

Nhưng mà dù sao trước khi bị nhốt trong “Vạn Vật Hấp Dẫn” tất cả mọi người đều thành thật làm chính mình, rất ít khi có ai đeo khuôn mặt thân thiết vĩnh cửu như Giang Phảng nên đó cũng là điều đương nhiên.

Giang Phảng cũng không bất ngờ với hành vi chuốc thuốc của đối phương.

Đây vốn dĩ là một cuộc gặp gỡ tràn đầy hy vọng của bọn họ với một đội người sống sót khác.

Nhưng thật đáng tiếc thay, địa điểm và thời cơ gặp gỡ không được đẹp cho lắm.

Khi chơi người sói, phát đầu tiên phải giết người biết chơi nhất, có tính uy hiếp lớn nhất mới hợp lẽ thường.

Vấn đề duy nhất bây giờ chính là: Rốt cuộc có hiệu quả gì?

Giang Phảng có thể xác định, thứ thuốc mà mình uống có tên [Hồi Đáp].

E rằng trong đội của Thịnh Nghi Dân, không có bất cứ ai từng dùng [Hồi Đáp].

Ông ta đang nói dối.

Ông ta luôn vòng vèo muốn Giang Phảng uống [Hồi Đáp], chắc hẳn vì ông ta vừa tiếc phải ném đi đạo cụ cấp S miêu tả không rõ ràng, không phân biệt được hung hay lành, vừa lo lắng tùy tiện dùng sẽ có hậu quả khó lường, cho nên mới muốn Giang Phảng làm chuột bạch.

Nếu Giang Phảng uống thuốc mà không có tác dụng phụ, thậm chí còn ích lợi, vậy thì coi như thử thuốc cho Thịnh Nghi Dân đang cầm trong tay một lượng lớn [Hồi Đáp].

Nếu Giang Phảng trúng độc tử vong, đội của anh sẽ như rắn mất đầu, Thịnh Nghi Dân càng thêm khả năng chiếm được ưu thế trong trận PVP này.

Vì thế, cho dù là khả năng nào thì Thịnh Nghi Dân đều không chịu thiệt.

Nghĩ thông suốt điểm cuối cùng, Giang Phảng khẽ cười, vui vẻ chấp nhận bị hãm hại.

Đến giờ cơm tối, anh tươi cười ngồi giữa đám đông ồn ào, nâng ly rượu nhìn Thịnh Nghi Dân giả vờ giả vịt, uyển chuyển đi qua đồng đội của hai bên như một chú bướm, hỏi han ân cần rất nhiệt tình. Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện với người khác, ông ta lại liếc mắt quan sát phản ứng của anh.

Mỗi khi đến lúc ấy, Giang Phảng đều chẳng hề e dè gì nâng ly với ông ta, thưởng thức vẻ mất tự nhiên và bối rối thoáng qua trong mắt Lão Thịnh, mười lần chẳng sai. Anh không lo lắng về màn tử vong sắp tới, thậm chí còn có phần hứng thú.

Giang Phảng thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn nhẹ nhàng, nhưng trước giờ xem thường tất cả mọi thứ, bao gồm cả sống chết của bản thân.

Anh không để ý đến ván cược của Thịnh Nghi Dân.

Điều kiện tiên quyết là Giang Phảng có đạo cụ cấp A có thể giải hiệu ứng xấu.

Đương nhiên, anh cũng không biết đạo cụ cấp A có tác dụng nổi với đạo cụ cấp S hay không.

Cho nên anh cần phải quan sát xem rốt cuộc độc tính của [Hồi Đáp] nặng đến cỡ nào.

Trong quy tắc PVP hiện tại, có Nam Chu ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ thắng.

Cho nên độc tính nặng hay nhẹ sẽ quyết định Thịnh Nghi Dân chết thế nào.

Không biết may mắn hay bất hạnh, trùng hợp trong đội ngũ của Thịnh Nghi Dân không có lấy một người từng vượt phó bản “Ngày dài vĩnh hằng”



Bởi vậy, mặc dù Nam Chu đi qua đi lại trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không nhận ra.

Huống hồ ngoại trừ tướng mạo xuất chúng ra thì tính cách Nam Chu tương đối trầm tĩnh hướng nội, khi ăn cơm chung với mọi người cậu ngồi trên chiếc ghế ở cuối, vừa ăn cơm, vừa ngẩng đầu kiên nhẫn lắng nghe một người đàn ông đỏm dáng tới gần bắt chuyện.

Không biết tại sao, mỗi khi ánh mắt phong lưu của Giang Phảng lướt qua người Nam Chu, anh lại dời mắt ngay đi chẳng muốn nhìn thêm chút nào.

Giang Phảng nhận ra điểm khác thường này, suy nghĩ theo nó, phát hiện có lẽ sau khi cảm thấy bản thân có phản ứng với Nam Chu, anh cố ý lạnh nhạt với cậu.

Anh đang sợ hãi thứ gì đó chăng?

Giang Phảng đặt chiếc ly lạnh băng tới bên môi, mỉm cười thầm nghĩ, thật vớ vẩn.

Anh đang sợ gì? Trốn tránh gì cơ chứ?

Có vết xe đổ kia, có điên anh mới đi yêu người khác.

Huống hồ Nam Chu chỉ là một nhân vật ảo.

Dẫu vậy, khi nghĩ đến chuyện này, ánh mắt anh không chịu dừng lại trên người Nam Chu dù chỉ một giây.

Anh nhìn về hướng ngược với Nam Chu, vị hoa quả trong miệng càng trở nên nồng hơn.

Hương vị của táo.

Sau khi kết thúc đêm tiệc cô độc, Giang Phảng thu dọn thức ăn thừa, một mình quay về phòng trước.

Thuận tiện lấy bút ghi âm ra.

Đây là thói quen của anh.

Mỗi khi bước vào một phó bản, anh đều không quên mở bút ghi âm, ghi những thông tin, sau đó phát lại, để tránh bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Lần này Giang Phảng không mong đợi mình có thể nhận được thông tin có hiệu quả nào.

Những người chơi khác không ngu ngốc, đương nhiên sẽ không lớn tiếng tiết lộ nghi ngờ và âm mưu trong lòng mình.

Chẳng qua anh chỉ lấy ra nghe theo thói quen để giết thời gian mà thôi.

Trong lúc chờ đợi độc tính phát tác, anh nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nghe từng lời nói đùa vô nghĩa của những người chơi, trong lòng suy tính chuyện khác.

Anh nhớ tới bài thơ [Hồi Đáp].

Vì thế, anh ghi đoạn thơ kinh điển có liên quan đến “kẻ đê tiện” và “người cao thượng” xuống sổ ghi nhớ.

Anh thuận tay khoanh quanh “kẻ đê tiện” một vòng, bên cạnh còn kèm một dấu hỏi chấm.

Giang Phảng suy nghĩ miên man, lẽ nào hiệu quả của [Hồi Đáp] là đổi tính hay sao?

Chôn vùi sự “cao thượng” trong lòng người, khiến người ta trở thành “kẻ đê tiện”, từ đó giành được thắng lợi?

Lúc ấy, Giang Phảng không hề hay biết mình đã chạm vào thực chất của đạo cụ [Hồi Đáp].

Anh gõ bút lên quyển sổ ghi chép, tiếp tục phỏng đoán.

Nói thế thì thứ thuốc này có thể đánh thức “đê tiện” trong lòng người?

Không.

Dường như khái niệm “đê tiện” này nhẹ hơn chút.

Có lẽ nên hiểu nó là “dục vọng”.

Nếu nó có thể phóng đại dục vọng trong nội tâm con người, giống như thả thêm vật nặng lên cán cân lòng người, để họ chìm sâu trong đó lúc nào không hay, càng thêm hợp lý và đáng sợ.

Suy luận đến đây, Giang Phảng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vậy thì tính ra chưa chắc mình đã chết.

Hơn nữa ảnh hưởng của thuốc với bản thân anh vẫn là một dấu chấm hỏi.

Bởi vì Giang Phảng nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ được dục vọng của mình là gì.

Anh không thiếu tiền, không nghiện thuốc lá hay rượu, cũng không có chấp niệm với việc ăn ở.

Bài bạc chỉ là một trong những thủ đoạn mưu sinh của anh, cho nên anh cũng không phải nghiện bài bạc.

Thậm chí ai cũng có dục vọng sống sót nhưng anh thì không.

Dục vọng sống sót và quay về hiện thực của anh không mãnh liệt lắm.

Thứ Giang Phảng muốn đã sớm chẳng còn tồn tại.

Một chú chim đã quen với tự do thì cần gì phải lưu luyến chiếc lồng.

Chưa thể nghĩ ngay ra đáp án, Giang Phảng cũng không nghĩ nữa.

Anh dùng bút khoanh tròn vào hai từ [Hồi Đáp].

Anh suy nghĩ thêm một bước sâu hơn.

Cho đến bây giờ, Giang Phảng cũng không hoàn toàn chắc chắn, [Hồi Đáp] này có phải là “Hồi đáp” kia hay không.

Nếu người phụ trách sáng tạo ra trò chơi chỉ lấy đại một cái tên thì sao?

Nếu hai câu đầu của bài thơ “Hồi đáp” rất nổi tiếng, Giang Phảng cũng sẽ không nghĩ theo hướng này.

Nếu là người khác, có lẽ chỉ biết tới hai câu “kẻ đê tiện” và “người cao thượng” được lưu truyền rộng rãi nhất, chưa chắc đã có thể liên hệ nó với bài thơ “Hồi đáp”.

Do anh nghĩ nhiều rồi ư?

Tốt nhất nên như vậy.

Bằng không, những thông tin tiết lộ đằng sau nó sẽ khiến người ta rợn hết cả tóc gáy.

Người đứng sau trò chơi này, đang tìm hiểu văn minh của bọn họ từng chút một, đồng thời cũng vận dụng văn minh của nhân loại, thiết kế ra từng đạo cụ và phó bản.

Cảm giác này thật sự quá kì diệu cũng quá đáng sợ.

Khi tư duy của Giang Phảng ngày một đi xa, anh chợt nghe thấy giọng Nam Chu vang lên:

“Anh Phảng, tối nay ăn gì đấy?”

Sự chú ý của anh lập tức quay về vị trí, anh nhìn vào chiếc bút ghi âm trên tay mình.

Đoạn đối thoại này xảy ra vào một tiếng trước, vì thế Giang Phảng vẫn còn ấn tượng.

Thậm chí anh còn lặng lẽ nói câu hỏi tiếp theo mình sẽ nói:

“Cậu muốn ăn gì?”

“Bánh táo.”

“Chúng ta có còn táo không?”

“Táo tôi mang theo không còn nhiều nữa rồi. Ồ, vậy thì chúng ta không làm nữa.”

Khi ấy Nam Chu vẫn chưa từ bỏ ý định, chắc hẳn đôi mắt cậu đã rất đáng yêu.

Bởi vậy Giang Phảng nghe thấy bản thân cười dịu dàng:

“Xin lỗi. Sau này đến nơi nào có táo, chúng ta sẽ bổ sung vào túi đồ.”

Đoạn đối thoại này rất bình thường.



Vậy mà lại khiến cho Giang Phảng cau mày.

Anh từng nghe giọng của mình rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghe thấy giọng dịu dàng khiến người ta nổi da gà như thế.

Càng khó hiểu hơn khi ma xui quỷ khiến anh tua ngược đoạn ghi âm đối thoại chẳng có ý nghĩa gì hết này.

Quay ngược mấy chục giây trước, Giang Phảng buông tay ra.

Vừa hay lại nghe thấy Nam Chu gọi anh là “Anh Phảng”.

Giọng điệu lạnh nhạt, song không biết có thêm chất dẫn gì khiến trái tim anh lập tức bùng cháy.

Giang Phảng đặt đầu ngón tay lên loa của chiếc bút ghi âm, nhẹ nhàng vuốt ve, dùng ngón tay để cảm nhận giọng cậu nói.

Dường như làm thế có thể chạm vào đôi môi khép mở của người ấy.

Mềm mại, xinh đẹp, ấm áp.

Sau khi ý thức được mình đang làm gì, Giang Phảng chợt buông tay, gạt bút ghi âm xuống dưới giường.

Bút ghi âm rơi xuống nảy lên sàn nhà mềm mại hai cái, thậm chí còn không phát ra âm thanh lớn nào cũng có thể kích thích làm tim Giang Phảng xuất hiện tiếng vọng, cũng khiến da đầu anh tê dại.

Từ khi nào anh có thể hứa với Nam Chu chuyện “sau này”?

Giang Phảng lập tức tìm một cái cớ giải thích cho hành vi quái dị của mình.

Chắc là “hiệu ứng cầu treo”.

(Hiệu ứng làm cho người bạn yêu dễ yêu bạn hơn trong tình huống hai bạn đồng chia sẻ những trải nghiệm giống như có cảm giác lo âu và sợ hãi. )

Dưới chân là vực sâu không thấy đáy cùng cây cầu treo kẽo kẹt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Hai người đi ở giữa, ôm chặt lấy nhau, hiểu lầm trái tim đập vì sợ hãi của đối phương thành tình yêu.

Đối với người mắc chứng sợ độ cao như Giang Phảng, đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Anh nhắm chặt mắt, ép buộc bản thân mình phải thoát ra khỏi cảm xúc vô dụng này.

Chưa đợi cảm giác ấy kết thúc, Nam Chu đã đến trước rồi.

Nam Chu đang sốt cũng mơ thấy giấc mơ giống hệt trong hồi ức của Giang Phảng.

Cậu đi vào một căn phòng.

Sắc trời bên ngoài xám xịt ảm đạm, mây đen giăng kín trời như mang cảm xúc ấy vào sâu trong lòng người.

Anh Phảng ngồi trên giường.

Có vẻ anh đang không thoải mái, một tay bóp chặt đệm giường mềm mại, tay kia day trán.

Nam Chu lặng lẽ bước đến cạnh anh, cất tiếng hỏi:

– Anh đau đầu à?

Giang Phảng giật mình rụt vai, bấy giờ mới phát hiện Nam Chu đã đến.

Anh chỉ nhìn qua Nam Chu một giây, sau đó quay đi chỗ khác:

– Sao cậu đi đường không có tiếng động thế, cậu là mèo à?

Mặc dù ngữ điệu đùa cợt, nhưng giọng và bờ vai anh đang căng chặt như thể đang cố gắng trốn tránh thứ gì.

Nam Chu tò mò, nghiêng đầu đuổi theo tầm mắt anh:

– Anh bị sao vậy?

Giang Phảng khép hờ mắt, lông mi khẽ run, không trả lời câu hỏi của cậu.

Hiếm khi mới thấy anh như vậy, khiến Nam Chu càng thêm tò mò.

Nam Chu ngồi xổm xuống trước mặt Giang Phảng, đặt hai tay lên đầu gối anh:

– Anh Phảng?

Tiếp xúc tay chân bình thường nhưng như thể ấn vào một nút khởi động nào đó.

Giang Phảng túm cổ tay Nam Chu, quăng mạnh lên giường, xoay người, đè lên người cậu.

Bởi vì hành động thế này thực sự không giống Giang Phảng, Nam Chu quên mất phản kháng, để mặc anh đè lên người mình, nhìn anh với ánh mắt tò mò.

So với động tác bạo lực thì biểu cảm của anh bình tĩnh lạ thường.

Không khí trong căn phòng như đông cứng, cuối cùng bị âm thanh chìa khóa vang lên phá vỡ.

Chiếc chìa khóa rơi ra từ túi áo măng tô của Nam Chu, trên đó còn mang theo mùi hương nước hoa ngọt ngào của nam giới.

Giang Phảng xoay chiếc chìa khóa kia trước mặt cậu, im lặng ý hỏi nó ở đâu ra.

Chiếc chìa khóa này của người đàn ông ăn vận lòe loẹt đến tiếp cận cậu bên bàn ăn tặng cho.

Nam Chu cũng rất vui vẻ nói nguồn gốc của nó, đồng thời cũng lên tiếng:

– Anh ta nói, nếu như tối nay tôi chán có thể đi tìm anh ta.

Giang Phảng:

– Cậu nhận nó hả?

Nam Chu cảm thấy rất lạ, bởi vì đây là sự thực rất rõ ràng.

Dù sao có Giang Phảng bên cạnh, cậu sẽ không cảm thấy chán, cho nên không cần thiết phải đi tìm người đàn ông kia.

Cậu không hiểu tại sao Giang Phảng phải hỏi như vậy, cho nên do dự trả lời anh:

– Ừ.

Sau tiếng “ừ” kia, Nam Chu cảm thấy, bàn tay Giang Phảng đặt bên má mình siết thành nắm đấm.

Ngay sau đó chuỗi chìa khóa kia bị quăng ra ngoài cửa sổ.

Nam Chu vẫn còn nhìn theo nó, nhưng rất nhanh, Giang Phảng đã bẻ mặt cậu nhìn thẳng.

Vẻ mặt Giang Phảng rất khác thường.

Anh áp trán mình lên trán Nam Chu, đuôi tóc bạc rủ xuống hõm vai khiến cậu hơi ngứa ngáy.

Giang Phảng chậm rãi mở miệng, nói ra một câu:

– Đừng lên cầu của người khác. – Giang Phảng khẽ nói – Lên cầu của tôi này.

Hết chương 145

Lời tác giả:

Anh Phảng: Tôi không có dục vọng.jpg

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.