***
Dịch Thủy Ca bị mắng nhưng vẫn tỏ ra vô tội, anh ta nhún vai nói:
– Cây trúc đào cao lắm, tôi còn tưởng cậu sẽ vui chứ.
Tạ Tương Ngọc câm nín.
Cậu ta tức tới mức run cả tay, khuôn mặt đẹp trai trẻ trung hiện vẻ tức giận.
– Tại sao cậu phải tức giận đến vậy? – Dịch Thủy Ca đẩy gọng kính, tò mò hỏi – Là vì cậu muốn quyến rũ tôi, sau đó đợi tôi ngủ rồi lại đi tìm đội Nam Chu hả?
Tạ Tương Ngọc ngậm miệng không nói.
Dịch Thủy Ca nói với giọng tiếc nuối:
– Đến khi nào cậu mới có thể hiểu biết về cơ thể mình đây nhỉ? Chạm một cái đã mềm nhũn ra, cậu ra ngoài làm chuyện xấu kiểu gì?
Tạ Tương Ngọc tức tới mức máu như chảy ngược, bên tai kêu ù ù, muốn đạp Dịch Thủy Ca nhưng hai chân cũng bị dây rối trói chặt ở chân giường, chỉ có thể vặn vẹo hông mắng mỏ:
– Đừng xem thường tôi!
Cơn tức giận đến đỉnh điểm khiến Tạ Tương Ngọc dần an tĩnh lại.
Cậu ta nói rõ từng từ với giọng lạnh tanh:
– Nếu anh thích chơi như vậy thì tới lúc nào đó đừng mong đá tôi đi. Sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ giết anh.
Hơn nữa còn làm xong mới giết, bằng không khó mà giải nỗi uất hận trong lòng cậu ta.
Dịch Thủy Ca vỗ đầu cậu ta, tán thưởng:
– Được. Cố lên.
Lý Ngân Hàng nhìn hai người đấu võ mồm, thầm nghĩ, đây không phải là chuyện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314060/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.