***
Cậu nhìn vào vùng nước biển dập dờn trước mặt, dường như đang nhớ lại.
Vùng biển trước mặt giống như một chiếc gương có thể soi rõ gương mặt bản thân.
Thỉnh thoảng mặt nước xao động nhẹ, dưới trạng thái cực tĩnh của biển cả, từ tận sâu trong đó truyền tới tiếng rầm rì khe khẽ.
Dường như cả biển lớn đều đang dỏng tai đợi đáp án từ Nam Chu.
Điều này mới khiến cho cậu cảm thấy nghi ngờ.
Đáp án của cậu phải là “không có” mới đúng.
Trong trấn Vĩnh Vô, cậu là người duy nhất có ý thức tỉnh táo, không có bất cứ sự tồn tại nào mang tên “bạn bè”.
Sau này, thế giới bất ngờ rộng mở và cậu mất đi một khoảng ký ức.
Khi thức dậy cậu đã ở trên xe bus và sau đó đi chung cùng Giang Phảng và Lý Ngân Hàng.
Bọn họ đều rất tốt, song vẫn cách “bạn bè” một khoảng.
Mặc dù thoạt nhìn Giang Phảng rất muốn làm bạn với cậu, nhưng Nam Chu còn chưa nghĩ xong, rốt cuộc có nên đồng ý Giang Phảng trở thành bạn của cậu hay không.
Mà quy tắc trò chơi này rất rõ ràng.
Câu hỏi mà biển ký ức hỏi đều được nó đọc qua và xác nhận người chơi có khả năng trả lời được.
Xem ra nó đã quen dùng số liệu để dự đoán tình cảm của con người.
Trí nhớ của Nam Chu rất tốt, hơn nữa cậu cũng là người am hiểu dùng số liệu và tiêu chuẩn để đo cảm tình của bản thân.
Vấn đề trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314050/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.