*** 
Khi hai người cùng nhau quay lại đầm lầy, Inger đang cố gắng dùng mỏ trải phẳng lông vũ của mình để bản thân trông bớt trụi lủi. 
– Mấy người chơi các người ít đến đây thì tốt. 
Thấy hai người đến, nó rướn cổ lên, cao giọng oán thán: 
– Mỗi lần đều phải rơi một chiếc lông, lần này còn rơi tận hai chiếc. Tôi có bao nhiêu lông để rơi vậy đâu. 
Nam Chu góp ý với nó: 
– Dùng lá cây thay thế cũng được mà? 
Inger thành thạo giải thích: 
– Không được. “Người chơi phải dùng chiếc lông rơi trên đầm lầy để mở ra tuyến thời gian thứ ba”. Đây là quy định. 
Nam Chu đặt bản thân vào và suy nghĩ. 
Nếu như mỗi người chơi đến trấn Vĩnh Vô đều muốn bứt một sợi tóc của cậu, vậy thì cậu sẽ khổ lắm. 
Nhưng sẽ chẳng có chuyện ấy. 
Cậu nhớ lại chuyện đã qua và phát hiện, trừ việc hạn chế địa điểm hoạt động, cùng với tốc độ trăng tròn nhanh hơn thì dường như cậu không bị hệ thống ép buộc làm bất cứ chuyện gì. 
Trò chơi chỉ có thể hạn chế hoàn cảnh chứ không thể hạn chế bản thân cậu. 
“Vạn Vật Hấp Dẫn” đã cho Nam Chu quá nhiều sự tự do. 
Thậm chí có thể nói “Vạn Vật Hấp Dẫn” không giống như đã “sáng tạo” ra nhân vật “Nam Chu”. 
Mà nó giống như “xâm nhập” vào thế giới thuộc về cậu. 
Nam Chu kịp thời dừng suy nghĩ trước khi bước sâu hơn. 
Trước mắt, bọn họ còn chuyện quan trọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314048/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.