***
Người mà hai anh em gọi là “bố” là một tiều phu mặt đỏ, ngón tay thô ráp đen đúa.
Nghe con gái khóc lóc, ông ta mặc quần áo lụa là không hợp với khí chất của mình, cầm chiếc thìa gỗ còn dính váng dầu và nước canh chạy rầm rầm từ trong bếp ra.
Anh trai rời khỏi bàn ăn, dang rộng tay, lảo đảo phía bố.
Bụng của anh trai phình to lên, tựa như một khối u bất thường.
Dạ dày của người bình thường mà bị ép nhét nhiều thức ăn như vậy đã không gánh vác nổi mà nổ tung.
Nhìn thấy con trai và con gái đau đớn đến vậy, tiều phu cũng hoảng loạn.
Ông ta ôm đứa này, an ủi đứa kia.
Chẳng qua năng lực tổ chức ngôn ngữ không đủ, lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu “không sao” và câu “khó chịu lắm à?”.
Toàn là những lời thừa thãi.
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng nói ra một câu có ích.
– Ngày mai bố gọi thầy thuốc đến. Nếu thầy thuốc tốt nhất trên trấn không được thì bố sẽ dẫn các con vào thành.
Nghe nói vậy, tinh thần của em gái sụp đổ.
Ngón tay nhỏ bé gầy chỉ còn da bọc xương túm khăn trải bàn, hất tất cả những món ăn tinh xảo và cả món thôn quê xuống đất.
Cô bé giẫm chân lên bàn, phát ra âm thanh cao vút, thảm thiết như thể muốn kéo dây thanh rách ra chảy máu:
– Con sắp chết rồi!
– Con không đợi được đến ngày mai! Con sắp chết rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314042/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.