*** 
Nam Chu chậm rãi mở mắt ra trong bóng đêm đen kịt. 
Cậu chớp chớp mắt, thích ứng với cảm giác ý thức dần tỉnh táo trong cơ thể. 
Dường như ban nãy… cậu đã bước đi trên một đoạn đường quen thuộc. 
Trong hơi thở còn thoang thoảng mùi thơm và hơi ấm của đường, hòa với bầu không khí ngày hè oi ả, nhưng không hề cảm thấy dính nhớp. 
Mưa đường như xuyên qua da cậu, rơi rả rích trong tim rồi đọng lại ở đó một lớp thật dày. 
Nam Chu chưa từng trải nghiệm cách ăn đường mới mẻ này. Thế nên cậu vươn ngón tay cái đặt bên môi, tò mò xoa nắn. 
Bỗng, cậu nghe thấy giọng nói u sầu của Lý Ngân Hàng ở bên cạnh: 
– Cậu tỉnh rồi à? 
Nam Chu quay đầu qua. 
Lý Ngân Hàng ôm Nam Cực Tinh đang gặm táo, co rúm lại một góc vì sợ hãi. 
Nam Chu: 
– Cô tỉnh lúc nào thế? 
Lý Ngân Hàng: 
– Có lẽ tôi ngủ không sâu lắm… tầm mười phút. 
Nam Chu: 
– Ồ, cô nhanh thật đấy. 
Lý Ngân Hàng nghẹn lời, ngây người nhìn bóng đen trước mắt. Cô tạm coi đó như một lời khen từ Nam Chu. 
Nam Chu hỏi: 
– Mơ thấy gì? 
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, theo lý mà nói, chẳng phải với màn chơi tế nhị thế này thì nên ngậm miệng không nói, ai biết chuyện của riêng mình hay sao? 
– Tôi có thể không nói được không? 
Nam Chu nghiêm túc nhìn cô: 
– Được chứ. 
Lý Ngân Hàng thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314038/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.