***
Nghe tiếng sóng âm khe khẽ truyền ra từ khe cửa quán bar ngầm, Nam Chu vô cùng tò mò bước gần hơn mấy bước, nhưng lại dừng trước cửa, nhìn ngó xung quanh.
Nhạc công khoanh tay hỏi cậu:
– Đang tìm gì đấy?
Nam Chu trả lời với vẻ nghiêm túc:
– Đang tìm lối ra an toàn.
Có thể nói cậu cực kỳ cẩn thận.
Nhạc công nhịn cười tới mức bờ vai run rẩy:
– Được, tôi đi tìm cùng cậu.
Nam Chu liếc nhìn thoáng qua anh.
Trong ký ức mơ hồ của cậu, hình như cũng tồn tại một người thế này.
Cho dù mình làm gì, anh cũng sẽ luôn nhìn mình và nở nụ cười.
Ban đầu, Nam Chu tưởng rằng mình đã làm sai điều gì.
Sau đó, Nam Chu cho rằng do anh thích cười mà thôi.
Sau đó nữa, đến lúc Nam Chu phát hiện ra nụ cười khi anh nhìn mình và nhìn những người khác không giống nhau, cuối cùng cậu cũng không thể hiểu rốt cuộc là vì sao.
Nghĩ kỹ lại, Nam Chu phát hiện, mặc dù nhạc công trước mắt cũng đang cười, nhưng nụ cười này không khác gì nhiều nụ cười anh dành cho những người xung quanh.
Nhìn thì nhiệt tình sáng sủa, nhưng lại mang theo cảm giác xa cách và cảnh giác khó nói thành lời.
Nụ cười ấy kiềm chế rất đúng mực.
Cho nên chắc không phải anh ấy đâu nhỉ…
Không phải hình bóng hư ảo sẽ đối xử đặc biệt với mình.
Từ khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhận thức về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314036/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.