***
Dưới áp lực mạnh mẽ của vách núi cao sừng sững, Giang Phảng thở hồng hộc, chầm chậm quỳ một chân xuống điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Anh nhìn quan sát kỹ chiếc bóng giao thoa dưới nền đất, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.
Anh kiểm kê lại tất cả đạo cụ có thể sử dụng mình đang có.
[Vụ Nổ Im Lặng] [Bí Mật Của Chú Hề] là đạo cụ tiêu hao vật lý tương đối quý.
Vách tường trước mắt anh trơn nhẵn không có lấy một chỗ lồi ra, có thể nói chẳng liên quan quái gì đến vật lý cả.
Dùng đạo cụ vật lý ở thế giới không bình thường này khả năng cao chỉ lãng phí mà thôi.
[Đừng Ra Ngoài Vào Ngày Gió Bụi] và [Mẹ Bạn Bảo Bạn Mặc Quần Giữ Nhiệt] đều là đạo cụ bị động, không có tác dụng với trường hợp này.
Trên lý thuyết thì đáng lẽ [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] phải là đạo cụ có tác dụng nhất.
Nhưng muốn nó bắn ra tia sáng thì cần phải có một điểm tựa tương đối ổn định.
Thảm cỏ quá mềm, đỉnh vách cũng không có cây cao.
Vách tường đá là nguyên một khối đá vuông vắn chỉnh tề, chặn kín đường đi, không thấy một khe hở.
Cũng có thể lợi dụng cánh cửa mở cách đây tám trăm mét.
Đương nhiên, Giang Phảng không thể nhìn thấy cánh cửa kia.
Sợi ánh sáng của [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] cũng không thể đạt tới vị trí xa như vậy.
Thậm chí Giang Phảng còn thử dùng ánh sáng làm thành một chiếc thang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314031/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.