***
Soạt…
Soạt…
Tiếng giẫm nát lớp tuyết từ xa tiến lại gần.
Từng bước, từng bước, như thể thăm dò.
Ít nhất đối phương có thị lực và cảm giác…
Quả nhiên, nó không phải dạng đi lang thang không mục đích.
Sau khi phán đoán đơn giản, Giang Phảng khẽ cầm dao díp Thụy Sĩ, chọn lưỡi dao đầu bằng, chậm rãi kéo ra, đồng thời cũng dùng đầu ngón tay cẩn thận che đi ánh sáng bạc phản xạ từ lưỡi dao sắc.
Anh làm được một nửa thì bị Nam Chu khẽ chọc chọc eo.
Cậu chỉ chỉ về đằng sau rồi chỉ chỉ vào mắt mình.
Giang Phảng nhướng mày.
Nam Chu nghĩ rất đúng.
Một đôi chân thì không thể có thị lực.
Vậy thì, xét theo đặc tính có thể chạy còn có thể nhảy cao của nửa người phụ nữ bọn họ đã gặp lúc trước, có lẽ Nam Chu cũng đoán được, sau khi bị phân chia cơ thể thì những con quái vật kia vẫn có thể sống sót, có lẽ những bộ phận cơ thể nhỏ cũng có thể sử dụng được.
Để kiểm chứng phỏng đoán này, Giang Phảng chồng ngón trỏ và ngón cái lên nhau, nháy mắt với Nam Chu.
Nam Chu biết anh định làm gì, gật đầu ra hiệu đồng ý.
Giang Phảng giơ ngón tay lên bên tai, ngắm chuẩn thời cơ, búng cái tách.
Trận gió này là gió xuôi chiều.
Theo như tính toán thì gió đủ để đưa tiếng búng tay về phía đôi chân kia.
Nhưng đôi chân kia không tăng tốc chạy tới bọn họ vì phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314007/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.