***
Dưới ánh trăng, vài điểm đen lấm chấm trên nền tuyết trắng.
Màn tuyết rộng lớn dưới chân, ánh trăng khổng lồ sau lưng bọn họ.
Bọn họ bị kẹp giữa mênh mông đất trời, ngẩng đầu cúi đầu đều dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy bản thân chỉ là một con kiến bất lực.
Rất hiếm sinh mệnh có thể tồn tại ở độ cao này.
Bọn họ giống như đang ở điểm tận cùng của sinh mệnh và thế giới, phải leo lên một nơi còn chưa biết.
Bọn họ không một mực lãng phí thể lực trèo lên trên mà rời khỏi mảnh đất khá trống trải ban nãy, tìm một góc núi chắn gió để nghỉ ngơi đồng thời suy nghĩ hành động tiếp theo.
Hạ Ngân Xuyên đã từng đi lính, đã từng đi qua cả núi tuyết và hoang mạc.
Dẫu vậy, anh ta cũng không khỏi cau mày với tình hình trước mắt.
Những bông tuyết to như lông ngỗng bỗng dưng rơi lả tả khiến cho tầm nhìn của bọn họ giảm xuống chỉ còn phạm vi hai mươi mấy mét xung quanh.
Hạ Ngân Xuyên quan sát địa hình, khái quát hoàn cảnh khó khăn của bọn họ chỉ bằng một câu:
– Không hiểu địa hình.
Rõ ràng nhìn qua thì đối thủ của bọn họ có kinh nghiệm phong phú hơn, cũng khó mà xem thường trình độ hiểu biết của đội leo núi kia về ngọn núi này.
Cho dù bọn họ đã đi vòng thoát khỏi tầm nhìn của đội leo núi kia, tuyết lớn kín trời cũng đã giúp bọn họ dọn sạch dấu vết, bốn người đội leo núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314005/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.