***
Cuộc sống trước đây của Nam Chu phong phú và mâu thuẫn.
Một mặt thì vô vị, máy móc, lặp đi lặp lại.
Mặt khác đáng sợ, vặn vẹo, khác thường.
Vì thế cậu mới yêu thích vẽ.
Sở thích này có thể ghi lại sự khác biệt trong cuộc sống trực quan dù chỉ là một chút, cũng có thể phân tán sự chú ý của cậu.
Phác họa thì còn dễ, nhưng tô màu thì không dễ học.
Ở vùng nhỏ như thế này thì không có nơi nào bán màu vẽ cả.
Cho nên, Nam Chu thường đi tìm một số khoáng thạch và chai thủy tinh có màu sắc, nghiền nát sau đó pha lẫn thêm dầu quả óc chó, nghiền thành độ mịn mà cậu mong muốn.
Nam Chu biến căn gác lửng của nhà mình thành một phòng vẽ tranh.
Những bức tranh của cậu không phải tác phẩm gì.
Cậu nhìn thấy gì thì vẽ cái đó, có thể tìm được cái gì cũng vẽ lên.
Cái cốc mất quai.
Nửa cánh cửa đã hỏng.
Bên trong cái thùng giấy.
Hoặc giấy vụn, tường gạch, trần nhà.
Bức tranh tâm đắc nhất của Nam Chu đó là bức tranh cô gái trồng táo.
Cậu vẽ hình bóng cô gái lên một vách tường trắng trên đường.
Đó là vào một ngày trời nắng, ban ngày như lửa, ánh mặt trời thiêu đốt sau lưng cậu. Người trong trấn nhỏ đi tới đi lui phía sau nhưng không ai để ý tới cậu.
Nam Chu chỉ quan tâm tới vẽ tranh của mình.
Đôi môi cô gái rất xinh đẹp, vì thế rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314000/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.