Chương trước
Chương sau
***

Cơ thể Giang Phảng rất ấm áp, cao hơn thân nhiệt Nam Chu rất nhiều.

Nam Chu đã tự mình thí nghiệm qua, thân nhiệt con người có hiệu quả hạng nhất trong việc hỗ trợ giấc ngủ.

Bởi vì rèm cửa sổ không kéo chặt, khi trời tờ mờ sáng, một tia sáng mỏng manh rơi xuống góc nghiêng khuôn mặt Nam Chu.

Bị ánh sáng kích thích, Nam Chu chậm rãi tỉnh giấc.

Chẳng qua “thức giấc” của cậu khác với “thức giấc” của người khác.

Nam Chu mở mắt ra, nhưng thực ra là chưa tỉnh hẳn.

Cậu có thể đánh răng rửa mặt, nói chuyện, lắng nghe.

Nhưng nếu như không phải ở trong tình huống bắt buộc phải tỉnh táo lại ngay, giống như cái lần vừa mới thức giấc đã chạm mặt với cái nấm ở bên cạnh, trong một khoảng thời gian tương đối dài, tư duy của Nam Chu là một đường thẳng, trống rỗng và vụn vỡ.

Từ khi gặp Tạ Tương Ngọc, Nam Cực Tinh tỏ ra vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nó phải ôm mắt cá chân Nam Chu mới ngủ say được.

Nửa đêm, chú sóc nhỏ ngủ say không thể ôm chặt, nó lăn lông lốc xuống, bụng hướng lên trời, ngủ cả một đêm.

Mắt thấy trời sắp sáng, cuối cùng nó mới cảm thấy lạnh, móng vuốt nho nhỏ quơ cào trong không trung, lăn tới giữa khuỷu chân Nam Chu, dùng đầu cọ cọ.

Cảm thấy giữa chân mình có cái gì đó xù xù ngưa ngứa, Nam Chu cúi đầu “ưm” một tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Cậu co chân cọ vào người Giang Phảng, để cho cục lông chọc vào người này tránh xa một chút.

Không muốn để mất độ ấm này, Nam Cực Tinh cũng lăn theo.

Nam Chu tiếp tục dán vào Giang Phảng.

Dần dần, cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

Bộ phận mà bụng dưới của mình chạm vào, bị thứ gì đó giống như dao găm chọc chọc.

Điều này khiến cho bản năng Nam Chu cảm thấy như bị đe dọa, không nhịn được cúi đầu xuống nhìn.

Đúng lúc này, Giang Phảng mở mắt ra, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.

Nhận thấy phản ứng cơ thể không phù hợp nghiêm trọng với hình tượng lịch lãm của mình, Giang Phảng vẫn còn chưa tỉnh hẳn chỉ có thể thốt ra một câu tiếng Ukraine:

– чopt (chết tiệt).

Nam Chu ôm eo anh, nói bình tĩnh:

– Ồ, chào buổi sáng.

Giang Phảng đặt mu bàn tay lên trán, sau khi thoáng hạ nhiệt, anh không nhịn được cười nhẹ thành tiếng:

– Xin lỗi.

Nam Chu nói:

– Anh có định đi giải quyết không?

Giang Phảng xê chân, khẽ hít sâu một hơi:

– Có lẽ là cần…

Nam Chu vỗ vai anh vẻ rất thấu hiểu:

– Đi đi.

Khi phát hiện ra vành tai đỏ ửng của Giang Phảng khi anh đứng dậy mặc áo sơ mi và quần tây gây ra tiếng “loạt xoạt”, Nam Chu mặt không biến sắc an ủi đồng thời cổ vũ:

– Buổi sáng có lên cũng là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra chuyện này cũng rất căng thẳng, nhưng không sao, sẽ ổn cả thôi.

Giang Phảng nghẹn lời.

Anh hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nam Chu càng thêm sâu thẳm:

– Cảm ơn thầy Chu chỉ bảo.

Nam Chu gật đầu, nhìn theo Giang Phảng đi vòng vào nhà vệ sinh.

Cậu ngồi khoanh chân tại chỗ, giơ tay lên ước lượng trên không.

Hai ngón trỏ dựng thẳng cách nhau một đoạn dài, quan sát một lúc mới phát hiện số liệu này không chính xác mấy, cậu giữ vững thái độ cầu thị sự thật, lại đưa ngón trỏ cách nhau thêm một đoạn nữa.

Ừ, dài tầm này.

Nam Chu bắt đầu suy xét nghiêm túc theo góc độ khoa học về độ dài này, liệu rằng trọng lượng, kích cỡ và các yếu tố khác có ảnh hưởng tới hành động không.

Nghiên cứu tới nghiên cứu lui, bỗng dưng cậu nảy ra một suy nghĩ, len lén so thử với mình.

Nam Chu nín lặng.

Cậu gác cánh tay lên đầu gối, gục đầu xuống, tự ti một lát.

Cho tới khi Nam Cực Tinh hoàn toàn tỉnh táo, rầm rì nằm sấp trên người Nam Chu đòi ăn, cậu mới chậm chạp ổn định lại. Cậu lấy mật hoa hòe mua ở siêu thị ngày hôm qua, đổ ra một thìa gỗ nhỏ, nhìn nó ôm chiếc thìa liếm say mê.

Nam Chu không biết chỉ cách cậu một bức tường, Giang Phảng đang dựa lưng vào tường nhà tắm, một tay chống lên vách tường bên cạnh, một tay nắm chặt móc cài thắt lưng ngay ngắn.

Anh mặc vội áo sơ mi, chiếc cà vạt màu đen tối qua chưa kịp cởi còn lỏng lẻo bên cổ áo.

Giang Phảng cắn phần đuôi cà vạt, mặc cho nước bọt thấm ướt một mảng nhỏ của cà vạt khiến nó chuyển màu thâm hơn.



Vài giọt mồ hôi rải rác trên cổ anh như đang phát sáng, khẽ chuyển động theo động tác nuốt xuống.

Mặc dù vào lúc này rồi nhưng chủ nghĩa hoàn mỹ lại phát tác khiến Giang Phảng không cho phép quần của mình tuột xuống đầu gối.

Anh khom người xuống, chống lấy bắp đùi đang run rẩy.

Nhưng cho dù tăng tốc cỡ nào thì anh cũng không thể nhanh chóng đẩy lùi cơn nóng trong người.

Đút Nam Cực Tinh ăn xong, Nam Chu lấy bánh mì gối mua ngày hôm qua ra.

Cậu định đổ chút mật lên trên, làm bánh mì có nhân.

Nhưng khi cậu đổ mật ra lại chợt nghe thấy tiếng gì đó.

Cậu dừng động tác lại, dỏng tai lên nghe.

Nam Chu nghe được có một giọng khàn khàn kèm theo tiếng thở khe khẽ đang gọi tên mình: “Nam Chu…”

Giọng nói, cách nhấn nhá không giống với bình thường.

Bởi vậy Nam Chu phải tốn công sức mới nghe ra được là giọng của Giang Phảng.

Khi cậu ngây người, mật hoa hòe trong suốt chậm rãi tràn ra khỏi bánh mì, sắp sửa rơi ra khỏi viền tới nơi.

Nam Chu dùng ngón tay đỡ lấy giọt mật rơi xuống, tiện tay cho luôn vào miệng.

Cậu cầm bánh mì, đứng dậy đi tới bên cửa phòng tắm, gõ gõ cửa:

– Anh Phảng ơi?

Chẳng mấy chốc, Giang Phảng mở cửa từ bên trong.

Mái tóc đã được chải rủ xuống bên vai.

Anh cài khuy áo sơ mi cẩn thận, vuốt áo thẳng thớm, thắt cà vạt chỉnh tề, thắt lưng cài ở khuy trong cùng, bao lấy đường cong eo hoàn mỹ.

Anh chính là khắc họa sinh động của “mũ áo chỉnh tề”.

Nam Chu nhìn thẳng vào mắt anh:

– Anh đang gọi tôi à?

Giang Phảng đang vén tóc về phía sau, để lộ vầng trán trơn mượt.

Nghe vậy, anh khẽ dừng động tác:

– Thế à?

Giọng nói lớn như vậy.

Nam Chu khẳng định:

– Đúng thế.

Ánh mắt Giang Phảng dừng lại trên ngón tay trỏ bị cậu mút sáng bóng, khóe môi hơi cong cong:

– À đúng, tôi gọi thầy Nam có việc thật.

Nam Chu:

– Cái…

Giang Phảng bước lên trước một bước, cúi thấp đầu xuống, khẽ hôn lên trán Nam Chu một cách lịch lãm.

Anh dịu dàng nói:

– Chào buổi sáng.

Nam Chu cầm bánh mì không nói được lời nào.

Sáng sớm đã nói câu này rồi cơ mà?

Khi Lý Ngân Hàng thức giấc, chuyện nhỏ này nhanh chóng bị Nam Chu quên đi.

Sau chuyện ngày hôm qua, hướng đi của Tạ Tương Ngọc càng thêm không rõ ràng.

Nam Chu cũng không quan tâm cậu ta đang ở đâu.

Buổi chiều, bọn họ gặp mặt ba người đội Tôn Quốc Cảnh.

Trải qua màn tấn công của Giang Phảng, Tôn Quốc Cảnh từ bỏ ý định đi tới “Phồn Hoa” cược một ván.

Bọn họ chuẩn bị tới “Thành Phố Rỉ Sét”, tìm nơi nào rẻ rẻ, ăn một bữa lớn, sau đó ngủ ba ngày ba đêm rồi mới nghĩ chuyện khác.

Nhìn thấy sắp phải chia tay, sợ rằng sau này không còn cơ hội gặp mặt, đội ba người cũng có chút phức tạp và phiền muộn.

Nam Chu chính là người tấn công ngược và cướp đi đạo cụ của bọn họ, cũng chính là người cứu mạng bọn họ vào phút cuối cùng.

Tối qua, bọn họ đã bàn bạc tới nửa đêm, muốn tặng cậu đạo cụ thay cho lời cảm ơn.

Nhưng bọn họ kiểm kê lại mới phát hiện ra, mẹ kiếp, đạo cụ trong tay bọn họ đều là đồ Nam Chu chọn còn thừa.

Cho nên sáng sớm bọn họ đã đi tới siêu thị mua một túi bánh trứng lớn để tặng cho cậu.

Nam Chu cũng không từ chối, nhận lấy tình cảm của bọn họ.

Giờ chia tay sắp đến.



Tôn Quốc Cảnh nhìn Nam Chu, mang vẻ chờ mong nói:

– Nếu chúng tôi chỉ có hai người nhất định sẽ phải đi cùng với các cậu.

Đôi mắt trong trẻo của Nam Chu nhìn chằm chằm Tôn Quốc Cảnh.

– Yên tâm, – Nam Chu vỗ vai anh ta tỏ vẻ an ủi – Cho dù các anh chỉ có hai người thì chúng tôi cũng không cần đâu.

Tôn Quốc Cảnh, La Các, Tề Thiên Duẫn: …

Đệt, trực tiếp quá đấy!

Đội ba người chịu cú sốc, mặt mày xám xịt cụp đuôi rời khỏi chưa được bao lâu, cuối cùng Nam Chu cũng nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Ting ting tong…”

Có lẽ vì trước đó phải xây dựng bầu không khí khủng bố, hệ thống đã đợi tới cuối cùng để công bố tất cả phần thưởng.

Cho nên tất cả các tích điểm tích lũy được từ đầu tới giờ đồng loạt trút xuống.

Từng thông báo nhắc thưởng giống như đập ống heo đầy ắp tiền.

Âm thanh ting ting ting không ngừng vang lên bên tai.

[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành phó bản “Soạt, soạt, soạt”!]

[Chúc mừng thành viên Nam Chu, Giang Phảng, Lý Ngân Hàng của đội “Lập Phương Chu” thành công tồn tại trong 120 tiếng đồng hồ, mỗi người nhận được 5000 tích điểm!]

[Chúc mừng thành viên Nam Chu của đội “Lập Phương Chu” nhận được boss cấp S “Cửa”!]

[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” và người chơi Tạ Tương Ngọc hoàn thành nhiệm vụ học tập của “nhân vật sắm vai”, nhận được phần thưởng “Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ”, mỗi người nhận được 500 tích điểm!]

[Chúc mừng đội “Lập Phương Chu” hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của “nhân vật sắm vai”, nhận được phần thưởng “Tương thân tương ái”, mỗi người chơi nhận được 500 tích điểm!]

Khi tuyên bố phần thưởng đến đây, Lý Ngân Hàng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.

Coi như cô đã làm hết trách nhiệm trong vai “bạn tốt” của Nam Chu.

Nhưng hai người họ lại sắm vai người yêu đấy!

Đây coi như được hệ thống nhận định đã yêu đương ư?

[Chúc mừng ba đội người chơi tìm được lối thoát trước 43 tiếng 50 phút trong vòng 120 tiếng, mỗi người nhận được 1500 tích điểm!]

[Mức độ thăm dò manh mối của tuyến nhiệm vụ chính hoàn thành 100%. Hoàn thành từ 95% trở lên nhận được đánh giá cấp S hoàn mỹ!]

[Đạt được đánh giá cấp S, mỗi người chơi sẽ nhận được 1000 tích điểm và một đạo cụ ngẫu nhiên, đạo cụ sẽ được gửi vào túi đồ của người chơi trong vòng ba ngày.]

[Mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng, trong vòng ba phút phải lựa chọn điểm đến, tiến hành di chuyển…]

Trải qua khoảng thời gian thương lượng ngắn ngủi, ba người quyết định di chuyển tới trạm trung chuyển thứ ba trong trò chơi ngoài “Thành Phố Rỉ Sét” và “Phồn Hoa”.

“Thị Trấn Sóc.”

Vùng đất chữa lành nghe tên đã thấy tràn ngập các yếu tố cổ tích.

Nhưng vừa di chuyển xong, còn chưa kịp dùng cảnh sắc của trấn nhỏ để chữa khỏi linh hồn, đội ba người đã nghe thấy một âm thanh nhắc nhở êm tai.

Giao diện thao tác trước mặt nảy ra một khung nhắc nhở khổng lồ.

Update game “Vạn Vật Hấp Dẫn”

Khi nhìn thấy khung nhắc nhở chiếm cứ phân nửa giao diện thao tác này, người bình thường đều sẽ ấn vào.

Dù sao bọn họ là những người chơi của trò chơi ma quỷ này, không có quyền lựa chọn không update.

Nhưng Nam Chu và Giang Phảng đều không làm gì.

Nam Chu nói:

– Ngân Hàng, cô update trước đi.

Lý Ngân Hàng ngoan ngoãn đồng ý, ấn vào phím update.

Nam Chu ấn vào kí hiệu “Thông tin update” màu xám, bé không thể nào bé hơn ở dưới góc phải khung nhắc nhở update.

Cậu tìm thấy manh mối có tác dụng trong ba mươi hai trang điều khoản bảo mật và thông tin update.

Trong đống thông tin update rườm rà, loại bỏ những thông tin vô ích thì chỉ có hai hạng mục update.

Thứ nhất, thêm kênh “Thế Giới”, cho phép mỗi người chơi giao lưu trao đổi.

Thứ hai, thêm tính không tương thích giữa sinh vật trong phó bản và kho hàng.

Nói cách khác, không cho phép người chơi bắt boss.

Lý Ngân Hàng nghẹn lời. Chuyện này là thế nào đây.

Hết chương 59

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.