Chương trước
Chương sau
***

Sau giấc mộng đẹp, Tôn Quốc Cảnh mở mắt ra.

Gã nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng mờ mịt trống rỗng.

Cảm giác say sưa do rượu mang tới trộn lẫn với ký ức tìm được đường sống hôm qua khiến cho gã cảm thấy lâng lâng và thỏa mãn.

Tôn Quốc Cảnh nấc một cái, cuối cùng cũng thực sự tỉnh táo.

Gã trở mình, phồng miệng lên, nghĩ phải tìm cái thùng rác.

Cảnh tượng lạnh như băng ở xung quanh khiến cho những thứ đang trào tới cổ họng gã phải nghẹn xuống.

Dịch vị thiêu đốt thực quản Tôn Quốc Cảnh.

Nhưng toàn thân gã giống như rơi vào kẽ băng.

Mọi người đi đâu cả rồi?

Gã cố nhịn cảm giác khó chịu do rượu mang tới, nghiêng ngả lảo đảo bước ra khỏi cánh cửa duy nhất.

Cánh cửa này là cánh cửa kiểu cũ.

Không thể vặn tay nắm là có thể khóa lại ở bên trong, mà phải có chìa khóa khóa từ bên trong hoặc bên ngoài.

Tôn Quốc Cảnh đặt tay lên ván cửa, chần chừ một chút mới chậm rãi dùng sức ấn xuống dưới.

Kẹt…

Cánh cửa khóa phát ra âm thành như bị rít.

Lưỡi khóa cắn chặt, không nhúc nhích.

Cửa bị khóa rồi…

Nhưng dường như Tôn Quốc Cảnh không nhìn thấy.

Gã cắn chặt răng, điên cuồng vặn tay nắm cửa mấy cái.

Điên cuồng vặn biến thành lắc mạnh.

Lắc mạnh biến thành đâm vào bất chấp tông mạnh vào cửa.

Vai gã đập mạnh từng cú, lớp vôi giữa khe cửa và tường dần dần rơi xuống đất, xuống vai và cả đầu gã.

Nhưng cánh cửa trước mắt vô cùng chắc chắn.

Tôn Quốc Cảnh dùng vai đâm vào cánh cửa như trâu điên tới khi tê cả vai mới dừng lại.

Gã di chuyển trong phòng học như người mất hồn.

Thoáng ngẩng đầu lên là gã lại nhìn thấy ảo giác bản thân còn đang đập vào cửa.

Lẽ nào phương pháp thoát khỏi cái chết mà hôm qua mọi người cùng nhau nghĩ ra chỉ là một giấc mơ?

Lẽ nào bản thân gã chủ động tới phòng 403, còn bị sức mạnh ấy nhốt tại đây vĩnh viễn?

Hồ Lực và Tả Gia Minh lần lượt biến mất, bọn họ cũng bị nhốt ở một nơi nào đó giống như thế này ư?

Tôn Quốc Cảnh đã không còn tỉnh táo nữa…

Suy nghĩ của gã dần sụp đổ, giá trị tỉnh táo cũng giảm xuống trong điên cuồng

4

3.5

1.9

0.8…

Gã muốn chạy trốn…

Đúng, trốn khỏi nơi đây.

Gã không quan tâm gì hết, chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi…

Nhất định phải chạy thoát, ngay bây giờ, lập tức!

Trong đôi mắt tràn đầy tơ máu của Tôn Quốc Cảnh, xuất hiện một cái cửa sổ.

Chạy thoát!!

Trước khi phán đoán được mức độ nguy hiểm, cơ thể Tôn Quốc Cảnh đã hành động trong cơn sợ hãi cực độ.

Gã lao nhanh về phía cửa sổ bằng sức mạnh như trâu điên tông cửa.

Gã quên mất một điều.

Cửa kính thủy tinh yếu ớt hơn cánh cửa chính rất nhiều.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, thế giới trong mắt Tôn Quốc Cảnh nháy mắt đảo ngược.

Gã được ánh sáng mặt trời bao trọn lấy. Gã nhìn thấy đám người đi lại, nói cười ở đằng xa. Gã nhìn thấy được chiếc tổ chim vô chủ đang treo trên cành lá đã ngả vàng bên cửa sổ.

Sau đó, gã bị lực hút của trái đất kéo nửa người chơi vơi bên cửa sổ như sắp ngã thẳng xuống đất.

Trong giây phút mất đi trọng lực, nhìn thấy mặt đất tới gần, Tôn Quốc Cảnh mới tỉnh lại.

Mình đang làm gì thế này?

Mình…

Ngay khi suy nghĩ “mình xong đời rồi”, cơ thể gã khựng lại không rơi nữa.

May sao áo khoác của gã lại mắc vào chốt cửa.

Tôn Quốc Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người xuống, nhìn thẳng vào nền xi măng xám trắng bên dưới.

Không được, không được, không được!

Rơi xuống thế này, gã thật sự sẽ chết mất!

Tôn Quốc Cảnh dường như đã nghĩ tới cảnh tượng khi óc của gã và nền xi măng xám trắng hòa vào với nhau.

Bản năng sinh tồn khiến cho gã càng thêm hoảng loạn, muốn lùi bước về sau.

Nhưng dịch chuyển trọng tâm đâu có đơn giản như vậy.

Trong nháy mắt, phần lớn cơ thể Tôn Quốc Cảnh đã treo ra bên ngoài cửa sổ.

Thứ duy nhất nắm giữ tính mạng gã chính là cái chốt cửa sổ bằng phẳng hình bán nguyệt, căn bản không thể cứu nổi gã.

Nhưng mà Tôn Quốc Cảnh chỉ bị mắc lỏng lẻo vào nó, thậm chí gã chỉ cần nhúc nhích là có thể dễ dàng thoát ra.

Phần hông của Tôn Quốc Cảnh đã vươn ra ngoài cửa sổ, không thể mượn lực giữa không trung được, gã chỉ có thể giữ tư thế treo trên cửa sổ phòng 403 như sắp lao đầu xuống.

Gã vung hai tay, muốn đỡ tường bên ngoài, nhưng giờ này gã chỉ cần hơi nghiêng chút thôi cũng có thể nghe thấy âm thanh ma sát giữa áo khoác và móc treo sinh mệnh của gã.

Tôn Quốc Cảnh không dám cử động nữa, gã gào lên thảm thiết: “Cứu mạng! Cứu mạng với!”

Trong tai gã, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong vườn trường trống trải vào buổi sáng sớm.

Vậy mà những người chạy bộ ở xa lại không nghe thấy.

Cô lao công đang quét lá cây rụng ở gần đây cũng không nghe thấy.

Tôn Quốc Cảnh vẫn còn sống nhưng lại như đã mất đi liên hệ với thế giới này.

Vì ngã ngược xuống nên khuôn mặt Tôn Quốc Cảnh nghẹn đỏ bừng, khí quản như thể bị thắt lại, chỉ có thể thở khẽ.

Gã lại gặp ảo giác.

Có tiếng mẹ gã lải nhải khi dắt tay gã thuở ấu thơ đi xin lỗi lúc gã gây chuyện.

Có hương vị kem một đồng một que tan trong miệng gã.

Có tiềng ồn ào chơi tù xì của La Các và Tề Thiên Duẫn ở một góc quán vỉa hè.

Còn có…

Gã đã không còn kịp nhớ lại nữa rồi.

Bởi vì cảm giác mất đi trọng lực lại ập tới một lần nữa.

Cơ thể gã và khung cửa sổ đã không còn liên hệ.

Gã nhắm mắt lại, đợi vận mệnh tan tành của mình.

Sau đó, một giây trôi qua, hai giây trôi qua.

Cơn đau đớn mãi chưa tới, ngược lại gã dần dần cảm thấy chân chạm vào nền đất.



Cảm giác mất trọng lực ban nãy tới từ phía sau.

Gã bị người ta túm lấy cổ áo, kéo trở về từ cõi chết.

Nam Chu nhìn chằm chằm Tôn Quốc Cảnh được mình kéo lên, nhưng hai mắt đã trống rỗng.

– Tỉnh lại đi. – Nam Chu lắc lắc người gã – Tỉnh lại đi.

Thấy Tôn Quốc Cảnh không hề phản ứng, cậu giơ tay lên, đồng thời cũng nhìn Tề Thiên Duẫn, lịch sự trưng cầu ý kiến.

Hai anh em nhà này đã sốt ruột sắp điên tới nơi.

Nếu như không phải Nam Chu đi ra ngoài một đoạn mới hoàn toàn tỉnh ngủ và đếm lại số người, cùng với nhớ lại số người cụ thể bước vào phòng 403 ngày hôm qua thì bọn họ thực sự đã hoàn toàn quên sạch Tôn Quốc Cảnh vẫn còn trong phòng.

Bọn họ không biết cái liếc nhìn này của Nam Chu là có ý gì, chỉ vội vàng xin Nam Chu cứu mạng Tôn Quốc Cảnh.

Nam Chu “ừ” một tiếng, thầm nhủ với mình phải khống chế sức lực rồi mới vung tay tát mạnh lên mặt Tôn Quốc Cảnh.

Cái tát này khiến cho Tề Thiên Duẫn và La Các giật mình hoảng hốt.

Đầu Tôn Quốc Cảnh bị đánh nghiêng một góc 90 độ, cổ còn vang lên tiếng răng rắc rõ ràng.

Nam Chu thoáng giật mình, xuất phát từ tâm lý mất bò mới lo làm chuồng, cậu lập tức khéo thẳng đầu gã lại, cũng len lén thử xem gã còn thở không.

Cũng may là còn thở.

Tôn Quốc Cảnh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Khi gã bị ăn tát, những hình ảnh ảo giác xoay chuyển trước mặt gã như kính vạn hoa nháy mắt vụt tắt.

Nói đơn giản hơn thì là “trước mắt tối sầm”.

Lúc người mềm nhũn ra ngã xuống đất, đầu Tôn Quốc Cảnh vẫn ong ong, giống như ong vò vẽ vỡ tổ. Qua một lúc lâu, thế giới trống rỗng trước mắt gã mới dần hiện màu sắc.

Cái tát này cũng phát huy hiệu quả đảo ngược tình thế, kéo giá trị tỉnh táo gần rớt xuống 0.1 của Tôn Quốc Cảnh lên 0.5 điểm.

Khi Tôn Quốc Cảnh tỉnh táo tới 80%, Nam Chu đã chắp tay sau lưng đứng qua bên cạnh rồi.

Một bên mắt Tôn Quốc Cảnh sưng vù, gã cố gắng mở mắt mãi nhưng chẳng có hiệu quả.

Gã hoảng hốt nhìn Nam Chu gần mình nhất.

Nam Chu khẽ ho một tiếng:

– Anh tỉnh rồi à.

Tôn Quốc Cảnh muốn nói, nhưng quai hàm vừa sưng vừa tê, nói chuyện giống như chú sóc bị nhét một hạt dẻ đại tướng:

– Tôi…

Nam Chu tiếp lời gã:

– Anh vẫn còn sống.

Giang Phảng nhìn dáng vẻ chột dạ của Nam Chu, không nhịn được bật cười.

Nam Chu quay đầu lại nhìn anh.

Giang Phảng lập tức làm động tác kéo khóa với khóe môi cong cong của mình.

Tôn Quốc Cảnh vừa mới suýt chết không còn hơi sức để chú ý tới mặt mình nữa. Gã thều thào:

– Tại sao các cậu còn biết quay lại tìm tôi…

Nam Chu quay đầu nhìn:

– Phát hiện thiếu người nên quay lại.

Tôn Quốc Cảnh nghẹn ngào:

– Tôi vẫn chưa chết sao?

Nam Chu:

– Ừ.

Tôn Quốc Cảnh còn chưa tới mức độ biến mất hoàn toàn.

Giống như Hồ Lực đã nói, sau khi anh ta nghe thấy tiếng soạt soạt lần thứ sáu và thấy bản thân đứng bên đầu giường Tôn Quốc Cảnh, anh ta đã gào hét xé họng nhưng tiếng kêu ấy hoàn toàn bị không khí nuốt sạch.

Dường như anh ta đã bước vào trong chân không.

Sau đó, Hồ Lực gọi những người khác dậy bằng hành động tay chân bạo lực, cuối cùng vẫn có thể nói chuyện được với mọi người.

Nói cách khác, sau khi nghe thấy tiếng soạt soạt lần thứ sáu, chưa chắc đã chết.

Chẳng qua là cảm giác tồn tại sẽ mờ nhạt hơn, chất dẫn liên hệ với thế giới sẽ bị ngăn cản một nửa.

Môi Tôn Quốc Cảnh run run:

– Vậy bây giờ mọi người có nhìn thấy tôi không?

Nam Chu:

– Vẫn nhìn thấy.

Vành mắt Tôn Quốc Cảnh đỏ ửng, gã đứng yên tại chỗ, nhìn Nam Chu với vẻ nghi ngờ.

Nam Chu đưa một ngón tay ra, khẽ chọc vào vai gã.

Ngón tay này khiến cho phòng tuyến tâm lý của gã đàn ông cao mét tám như Tôn Quốc Cảnh sụp đổ.

Tôn Quốc Cảnh ôm chặt lấy cậu, gào khóc lên như một đứa trẻ.

Nam Chu bị ôm không kịp đề phòng, theo bản năng định túm lấy cánh tay quật ngã gã, nhưng sau khi phát hiện gã không có ác ý, cậu mới dần an tĩnh lại.

Hai tay cậu chắp phía sau, im lặng cúi đầu, một bên mái tóc hơi xoăn rủ xuống vai Tôn Quốc Cảnh.

Cậu đang nghĩ là tại sao.

Rốt cuộc là vấn đề ở đâu.

Một lần nữa được anh em dìu bước đi dưới ánh sáng mặt trời, mặc dù vẫn tay chân nhưng trái tim Tôn Quốc Cảnh đã lạnh như băng.

Tinh thần của gã đã chịu một cú sốc nặng nề.

Nhưng những người khác cũng không tốt hơn là bao.

Chuyện Tôn Quốc Cảnh gặp phải, đã mang tới cho bọn họ một tín hiệu cảnh báo:

Suy đoán của bọn họ lại có vấn đề rồi.

Nhưng tinh thần Nam Chu vẫn ổn định.

Bởi vì cậu vẫn vững tin vào một chuyện: Phó bản mà bọn họ gặp không phải là phó bản không thể giải.

Hơn nữa, cậu cũng không cảm thấy phương hướng suy luận của bọn họ ngày hôm qua là sai.

Không thể giải thích được về sức sát thương, hành động, và vô thực thể của ma, vậy tất nhiên ở một phương diện nào đó sẽ có lời giải.

Thậm chí Nam Chu cũng cảm thấy phương pháp giải quyết phó bản mà hôm qua Tề Thiên Duẫn đã đưa ra là hợp lý.

Có lẽ bọn họ chỉ sai một bước.

Chỉ cần tìm được bước sai ở đâu thôi…

Bên kia, Tề Thiên Duẫn và La Các mỗi người trói một bên cổ tay của mình với Tôn Quốc Cảnh.

Thời điểm bị dây thừng trói lại, Tôn Quốc Cảnh muốn vùng ra:

– Đừng làm vậy, nguy hiểm lắm.

La Các trấn an gã:

– Lão Tôn, mày nghĩ thoáng chút đi. Chẳng qua là bọn tao không nhìn thấy mày mà thôi, cho dù mày có hoàn toàn biến mất, chỉ cần lần theo sợi dây thừng này, bọn tao cũng có thể biết được mày vẫn còn ở đây.

Khi đại đa số người gặp phải vấn đề sống chết, đầu óc họ sẽ thông minh hơn bình thường.

Tôn Quốc Cảnh cũng không ngoại lệ. Gã cười khổ:

– Nếu như thực sự tới lúc ấy, bọn mày sẽ quên mất tao, sẽ cảm thấy sợi dây thừng này trói buộc phiền toái.

Gã lại bổ sung thêm:

– Hơn nữa, lỡ như tao bị kéo đi, một kéo theo hai thực sự không đáng. Con ma đó sẽ được lời.

La Các ngây ra “a” lên một tiếng:

– Không tới mức ấy chứ. Chưa biết chừng phó bản này chỉ dọa người thôi. Nhỡ đâu con ma kia không có bản lĩnh giết người mà chỉ chơi đùa khiến bọn tao không nhìn thấy mày thì sao, chỉ cần cố gắng cầm cự tới khi phó bản kết thúc…

– Có được không đây? – Tôn Quốc Cảnh vô cùng tỉnh táo – Nếu là vậy, tại sao yêu cầu qua cửa phó bản là chúng ta không được “chết”, cũng không được “điên”?



– Nói trắng ra là… là người chơi sẽ chết.

– Tao đã nghe thấy sáu lần rồi. Tao cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa.

– Qua ba tiếng soạt soạt, con ma ấy sẽ trở nên lớn hơn… tao nghĩ, tao đã bước qua hơn phân nửa rồi. Có lẽ, nghe thêm ba lần nữa là tao cũng xong đời.

– Chỉ cần tao không thỏa mãn được yêu cầu qua cửa, tao sẽ không thể rời khỏi phó bản này được…

– Tao thà rằng chết luôn còn hơn là bị nhốt ở đây cả đời, sống không bằng chết…

Nói xong, Tôn Quốc Cảnh đỏ mắt, bình tĩnh nhìn hai anh em vào sinh ra tử của mình. Gã nhỏ giọng nói:

– Đợi tao nghe thêm hai tiếng nữa thì giết tao đi.

Tề Thiên Duẫn im lặng hồi lâu, thắt chặt dây thừng trên tay, thắt nút chết rồi nói:

– Tới lúc ấy nếu không kịp tháo ra thì chúng ta cùng chết.

La Các vội vàng lau mũi, đứng bên cạnh ồn ào:

– Có cái đầu mày ấy. Lúc trước đối đầu với Nam Chu ai là người chạy nhanh nhất hả? Lão Tề, mày khôn cứ như ma ấy…

Tề Thiên Duẫn ngại ngùng cúi đầu. Nhưng lời của gã lại rất kiên định:

– Sẽ không tách nhau ra.

– Cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không.



Hôm nay là thứ bảy, tám giờ sáng, vườn trường vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.

Cánh cửa một gian phòng nào đó trong ký túc xá khoa Thể dục khẽ vang lên tiếng gõ nhẹ từ bên ngoài, vừa lịch sự vừa theo quy luật.

Một cậu trai đầu tóc rối tung, lê đôi tông ra mở cửa.

Cửa mở ra, cậu ta nhìn thấy một thanh nhiên da trắng đẹp trai.

Thanh niên này đeo kính gọng đen, khuôn mặt viết rõ ràng ba chữ “học sinh ngoan”.

Thanh niên đẩy gọng kính với vẻ nhã nhặn:

– Cho hỏi đây có phải ký túc xá của Thường Sơn Hà không?

Cậu trai mở cửa quay lại gào lên với phòng ký túc tối om phía sau, giọng khàn khàn như còn chưa tỉnh hẳn:

– Sơn pháo! Có người tìm này!



Thường Sơn Hà ngáp dài một cái, vừa dùng chìa khóa mở cửa kho dụng cụ thể dục vừa hỏi người tự xưng là thành viên mới của Chi hội Thể dục thuộc Hội học sinh ở phía sau:

– Thiếu một chiếc rổ bóng thật hả?

Tạ Tương Ngọc chỉ vào tấm bảng trắng viết ba chữ “Thường Sơn Hà” bằng bút lông dầu bên cạnh cửa:

– Thiếu rồi. Tối hôm qua cậu dọn kho mà, thầy Đậu bảo tôi tới tìm cậu.

Cùng lúc Thường Sơn Hà lẩm bẩm “sao thế được”, cánh cửa kho thể dục cũng “lách cách” mở ra.

Mùi hương cao su thoang thoảng xộc ra.

Thường Sơn Hà đi vào bên trong:

– Làm mất dụng cụ thật hả, sao thầy Đậu lại không gọi cho tôi…

Tạ Tương Ngọc theo vào bên trong:

– Tôi không biết. Dù sao nếu không tìm thấy thì cậu phải chịu trách nhiệm.

Thường Sơn Hà thầm mắng trong lòng, cmn mấy người của Hội học sinh, người này còn ra vẻ hơn người kia.

Một thằng oắt con cậu ta có thể dùng một tay bóp thừa sống thiếu chết mà cũng dám lải nhải trước mặt cậu ta.

Thường Sơn Hà thầm oán thán, cậu ta vòng qua chồng đệm dày cao gần bằng một người bèn dừng bước.

Cậu ta quay đầu lại:

– Đây không phải là rổ sao, có thiếu đâu…

Cậu ta không thể nói thêm nửa chữ nào nữa.

Tạ Tương Ngọc cầm một đồ vật hình cây bút to bằng ngón cái và ngón trỏ gộp lại. Bây giờ, cậu ta đã tháo nắp của vật đó ra. Bên trong là một thiết bị lắp đạn hoạt động bằng lò xo. Chỉ cần ấn đuôi bút, sẽ có một thanh ruột đầu thô giống như bút lông dầu bắn ra với tốc độ cực nhanh và rất mạnh.

Xương sụn cổ họng Thường Sơn Hà bị thanh bút đột ngột kề vào bên cổ bắn nát.

Tạ Tương Ngọc “ồ” một tiếng, lẩm bẩm khen ngợi: “Dùng được.”

Thứ đồ tự chế khá tốn thời gian, cũng may là hiệu quả vượt trội.

Tạ Tương Ngọc túm lấy tóc Thường Sơn Hà, vỗ vỗ lưng như an ủi cơ thể đang không ngừng run rẩy của cậu ta, sau đó đẩy về phía sau chồng đệm.

Cơ thể rắn chắc của cậu ta lảo đảo, ngã xuống bên dưới, bị tầng đệm chất như núi che kín mít.

Hiệu quả của vũ khí vừa được thí nghiệm trên người NPC khiến cho Tạ Tương Ngọc rất hài lòng.

Khi Tạ Tương Ngọc đang chuẩn bị rời khỏi, cậu ta nhìn thấy một hình bóng phản chiếu ngược bên cánh cửa kho dụng cụ thể dục, chắn ngang con đường rời khỏi duy nhất của cậu ta.

Cùng lúc ấy, tiếng “soạt soạt” lại một nữa vang lên bên tai cậu ta.

Đối với Tạ Tương Ngọc mà nói thì đây là lần thứ sáu rồi.

Cậu ta nhìn thấy cái bóng chắn trước mặt mình vặn vẹo thành bốn chân. Cậu ta cũng nhìn thấy cái bóng bốn chân kia lao về phía mình.

Nhưng từ đầu tới cuối cậu ta vẫn đút tay trong túi quần, cười khanh khách.

Khi con quái vật vặn vẹo kia lao tới trước mặt, Tạ Tương Ngọc giơ chân lên, đạp xuống vô cùng chuẩn, nhưng lại đạp vào khoảng không.

“Xin chào.”

Tạ Tương Ngọc đứng trong nhà kho không một bóng người, giọng điệu cười cợt.

“Tôi đợi đã lâu lắm rồi.”

Bây giờ đã đợi được, cuối cùng thì cậu ta cũng có thể làm chuyện mình muốn làm.

Cậu ta đi ra khỏi kho thể dục, khóa lại cẩn thận, phủi thẳng những vết nhăn trên quần áo mình.

Không ai biết cậu ta đã tới kho dụng cụ thể dục.

Nói đúng hơn thì cho dù bây giờ có người tận mắt chứng kiến cậu ta rời khỏi kho dụng cụ cũng sẽ lờ đi sự tồn tại của cậu ta.

Tạ Tương Ngọc thoải mái bước về mục đích thật sự của cậu ta.

Nhẹ nhàng vòng qua người một cô gái người Mỹ mở cửa vào ký túc, Tạ Tương Ngọc dễ dàng đột nhập vào ký túc xá sinh viên nước ngoài.

Cậu ta nghịch đạo cụ mà mình đã tỉ mỉ thiết kế, nghênh ngang bước vào ban quản lý ký túc sinh viên nước ngoài.

Nhân viên quản lý là một người phụ nữ nước ngoài với mái tóc cuộn sóng lớn, chị ta đang ngồi xem tạp chí và uống cà phê.

Khi Tạ Tương Ngọc đi ngang qua người chị ta còn lẳng lặng đưa tay lên trước trán, khẽ giậm chân, coi như chào hỏi.

Tạ Tương Ngọc kiểm tra từng ngăn kéo, từng ngóc ngách ngay sau cô mà chẳng hề kiêng nể gì.

Cậu ta khẽ ngâm nga ca khúc với làn điệu vui tươi: “We wish you a mery Christmas…” mà chẳng hề sợ bị người khác phát hiện.

Bởi vì đây là chuyện không thể nào.

Khi tiếng ngâm nga kết thúc cũng chính là lúc cậu ta tìm được thứ mình muốn tìm.

Cậu ta lấy ra một tấm thẻ phòng trong ngăn kéo.

Trên thẻ phòng viết tên.

Tên gốc: Lodoka Montoroka

Tên tiếng Trung: Giang Phảng.

Cậu ta rút ra món quà mà mình muốn và giấu trong lòng bàn tay.

Khi cậu ta nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng quản lý ký túc, đúng lúc nhân viên quản lý xoay ghế lại nhìn.

Cảnh tượng trước mặt khiến chị ta nghi ngờ: Ban nãy… mình có mở ngăn kéo ra à?

Hết chương 50

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.