***
Thời gian Hồ Lực gửi tin nhắn là vào đêm khuya ngày 23.
Hồ Lực nằm trong chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gửi đi gửi lại tin nhắn nhắc nhở Tôn Quốc Cảnh nguy hiểm đang đứng ngay đầu giường gã.
Nhưng mà dường như điện thoại của Tôn Quốc Cảnh để chế độ im lặng, không hề vang lên âm thanh nào.
Hồ Lực căng thẳng, cả người ướt đẫm mồ hôi, anh ta bạo gan hé một con mắt ra khỏi chăn.
Bóng đen kia vẫn còn ở đó.
Hơn nữa nó còn đang nhìn chằm chằm anh ta.
Hồ Lực nhìn thấy, đó là khuôn mặt của chính bản thân mình.
Ngay lúc đó, Hồ Lực đã hét to lên giống hệt như lúc Tôn Quốc Cảnh cảm nhận được thứ gì đó trong chăn.
Nghe nói đây là lần thứ sáu anh ta nghe thấy tiếng “soạt soạt”.
Cũng nghe nói, khi anh ta gào lên thảm thiết, cả gian phòng ký túc lại lặng ngắt như tờ.
Cũng không có quản lý ký túc gõ cửa.
Ai nấy đều ngủ rất ngon, vứt bỏ anh ta lại trong cơn sợ hãi vô hạn.
Hồ Lực nhảy lên bật đèn, điên cuồng lay tỉnh những bạn cùng phòng của mình.
Cuối cùng bọn họ cũng tỉnh rồi.
Nhưng mà đáp án bọn họ đưa ra lại khiến cho Hồ Lực càng thêm sợ hãi.
“Nằm mơ ác mộng hả mày?”
“Tắt đèn, tắt đèn, đã ba rưỡi rồi, ngày mai còn phải đi tập đấy!”
Hồ Lực gào khóc, càng kích động, càng ăn nói không rõ ràng, gấp gáp tới mức cắn vào lưỡi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313981/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.