***
Ngu Thoái Tư ăn chút bánh mì lót dạ. Sau đó, vào đúng giờ làm nhiệm vụ, Trần Túc Phong bế anh ta lên giường trẻ con.
Anh ta còn phải làm nhiệm vụ ngủ trưa.
Đợi khi Trần Túc Phong quay lại, mọi người vẫn đứng tránh xa bàn ăn, sợ rằng chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút thôi là sẽ không khống chế được phản ứng sinh lý của mình.
– Cái đĩa đồ… – Trần Túc Phong suýt nữa thì nói ra lời trong lòng mình. Cậu ta kịp thời dừng lại, vội ho một tiếng che giấu lời nói:
– Đồ ăn này làm thế nào bây giờ?
Giang Phảng cười ôn hòa:
– Để tôi làm vài món.
Anh đi tới phòng bếp, chọn mấy món ăn dễ chế biến:
– Cà tím nhồi thịt, đậu phụ mapo, khoai tây thái sợi, canh tôm rong biển, thêm cơm nữa được không?
Mọi người đều không có ý kiến gì khác. Giang Phảng gật đầu với Nam Chu, ra hiệu cho cậu vào giúp đỡ, thuận mắt liếc nhìn bàn đồ ăn có vẻ như tập trung đủ cả bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học bên trong. Anh dặn Nam Chu:
– Bê cái nồi vào đây rửa đi nấu canh.
Cửa bếp vừa đóng lại, bầu không khí ngưng trệ cũng bị ngăn cách bên ngoài.
Tiếng nước vang lên trong sự im lặng của hai người, có cảm giác ấm áp khó nói thành lời.
Hôm nay, vì bữa cơm này mà Nam Chu đã lôi hết kỹ năng của bản thân ra, bởi vậy cậu có chút chán nản với kết quả trước mắt.
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3313952/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.