Cửa toilet bị đẩy ra, Chung Gia Hủy đi đến, đứng ở trước bồn rửa tay, yên lặng rửa sạch bàn tay. Khương Bách Vạn vội vàng quay mặt sang hướng khác, nhìn xung quanh một cái rồi lúng túng đi vào một phòng ở gần đó, giả bộ đi toilet. Bên ngoài yên tĩnh trở lại, có lẽ Chung Gia Hủy đã đi, cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ lấy khăn tay ra lau nước mắt đọng bên khóe mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng Chung Gia Hủy vẫn đang đứng ở bên ngoài, lạnh lùng quan sát cô.
"Trợ lý Chung." Khương Bách Vạn không còn chỗ trốn, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười giả vờ như không có chuyện gì.
"Cô khóc cái gì?" Chung Gia Hủy cười lạnh.
"Tôi..." Cô ấp úng hồi lâu, cắn cắn môi dưới, cảm xúc đã hồi phục được một chút, lúc này lại vì nhớ tới Ninh Hành vẫn đang ở ngoài đó nhận phỏng vấn của phóng viên mà trở nên kích động, nước mắt lại bất giác đảo quanh hốc mắt, trước kia cô chưa bao giờ thích khóc như vậy.
Nhưng mà khóc thì thay đổi được cái gì?
Chung Gia Hủy cắn răng, tiến lên liền hung hăng cho Khương Bách Vạn một cái tát, "bốp" một tiếng, đánh đến mức cô lảo đảo lùi sang bên cạnh, ôm lấy bức tường vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta.
"Khương, Bách, Vạn!" Chung Gia Hủy giơ tay chỉ vào cô, gằn từng chữ gọi ra tên cô. Cô ta cảm thấy mình điên rồi, nhìn thấy Ninh Hành một mình đứng trên đài đối mặt với bao nhiêu câu hỏi xảo quyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-khong-duoc-tuyet-doi-khong-duoc/3251919/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.