Đàn ông tụ tập không thể chỉ có bữa tối, Ninh Hành đưa Leif đến một quán rượu trước, đợi sau khi đưa Khương Bách Vạn về nhà, hai người bọn họ lại tiến hành một hạng mục - không say không về.
“Thật sự chỉ là tới uống rượu chứ không phải là làm hạng mục gì đặc biệt khác chứ?” Lúc xuống xe, Khương Bách Vạn ghé vào cửa sổ, ánh mắt mang theo hoài nghi hỏi, con mắt híp lại khiến nếp nhăn nơi khóe mắt cũng hiện ra.
Ninh Hành khiêm tốn xin chỉ bảo: “Cái gì gọi là hạng mục đặc biệt khác?”
“Những hạng mục đặc biệt đầy màu sắc, ví dụ...” Cô nhíu nhíu mày, chỉ vào túi đeo màu vàng của cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ lại sáng rõ, long lanh chói mắt như vậy.
Cô nhớ là Ninh Hành đã có bộ dáng say rượu, tay ôm sáu bảy mỹ nữ chân dài nhảy múa. (Ninh Hành: Anh có tay dài như vậy sao?)
“Mua túi?” Ninh Hành vẫn giả ngu.
“Mua cho em mười cái túi Prada!” Khương Bách Vạn bất đắc dĩ, hét lớn một tiếng chuẩn bị mặc kệ anh để về nhà, lại bị anh giữ chặt một tay, chỉ thấy khóe miệng của anh nén cười, hỏi: “Em cảm thấy anh giống loại người sẽ làm chuyện đó sao?”
“Đến em mà anh còn để ý, vậy thì có chuyện gì anh không làm được?” Khương Bách Vạn hờn dỗi trả lời.
“Bị em nói như vậy, về sau anh làm chuyện gì đó đều có cảm giác rất tự tin.” Ninh Hành tràn đầy hy vọng trông về phía xa, tựa như phía trước có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-van-khong-duoc-tuyet-doi-khong-duoc/3251914/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.