Edit: Tiêu Hiên
Đông Phương Vô Song gánh trách nhiệm nặng nề, nhất thời không cách nào rời đi kinh thành, bận rộn âm thầm thao tác các hạng mục sự vụ, chèn ép thế lực giang hồ.
Đông Phương Quân Hòa đợi hắn đi rồi, gõ lấy mép bàn, trầm ngâm chốc lát, kêu: “Cảnh Duy.”
“có thần. ” một bóng người chậm rãi từ hậu đường kín đáo đi ra ngoài.
Đông Phương Quân Hòa nói: “Vô Song có thể hay không còn chưa đủ kinh nghiệm? Trẫm lo lắng hắn chốc lát ứng phó không được.”
Người bị gọi là Cảnh Duy khẽ mỉm cười, nói: “Bệ hạ, ngọc bất trác bất thành khí *. Chim non chỉ có rời khỏi ôm ấp của cha mẹ, mới có thể giương cánh bay cao. Vô Song thế tử tuổi mặc dù nhỏ, lại nhanh nhạy quả quyết, tâm tư kín đáo, có thể trọng dụng. Nếu bệ hạ sớm muốn dùng hắn, đến sớm không đến muộn, hiện tại mài đi mài lại, ngày khác mới có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén.”
* ngọc bất trác bất thành khí: một câu trong Tam Tự Kinh, ý nói ngọc không mài dũa thì không sáng được.
Đông Phương Quân Hòa cười nói: “Trẫm thật không nỡ dem hắn mài đến quá sắc, mất bản tâm, đến lúc đó đại ca nhất định trách tội trẫm. Đúng rồi, ngươi lấy được tin tức kia có chính xác hay không?”
Cảnh Duy gật đầu, nói: “Không sai. Bệ hạ, đây chính là cơ hội rất tốt. Ngài mới vừa rồi đã hứa với Vô Song thế tử, đến lúc đó chính là nước chảy thành sông, không đánh mà thắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tuyet-vo-song/2544611/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.