Ta tự có cách bảo hộ nàng
"Khương Vi, có ổn hay không?" Chiêu Hòa trông sắc mặt trắng bệch của người nọ, lập tức hỏi.
"Không sao. Tới đây được rồi, phù... Mộc tinh xa như vậy, chắc hẳn sẽ không đuổi đến nơi." Khương Vi thở phào một hơi, nãy giờ chạy chẳng biết trời trăng mây nước, không rõ đã cắt đuôi lũ yêu kia chưa. Nhìn qua Sinh Luân, hắn cũng đồng dạng một bộ nhếch nhác, hai tay chống lên đùi, cố lấy lại từng ngụm hơi thở.
Chiêu Hòa mỏi mệt đến cả gương mặt đỏ bừng, hai chân run rẩy muốn đứng không vững. Nàng thở hồng hộc, sợ là muốn cũng không còn sức để chạy nữa.
Khi nãy bọn họ đã mệt mỏi, dừng lại khoảng chừng ba lần, nhưng chẳng hiểu vì sao lũ mộc tinh kia vẫn có thể vươn những cành dài đến nơi.
Đôi khi hai bên còn gặp phải những mộc tinh ở khu vực khác quấy phá, thật sự chẳng còn biết đâu là một cái cây thông thường, đâu là yêu tinh nữa. Chỉ cần nhìn thấy cây thôi là đã sợ.
Cũng may mắn lần dừng lại này đã không còn thấy bọn chúng nữa, Chiêu Hòa ôm lồng ngực, cố thở lên từng hơi, nếu như cứ tiếp tục vắt kiệt sức lực như vậy sợ là không phải cách, chẳng biết sau mộc tinh còn loại yêu tinh nào đáng sợ hơn không.
"Chiêu Hòa! Cẩn thận!"
Chiêu Hòa mở to đôi mắt, Khương Vi ở bên này chẳng biết vì chuyện gì mà bỗng dưng hét lớn gọi tên nàng, lúc nàng vừa cảnh giác ngước xung quanh thì phát hiện một cành cây vươn dài đang ở trên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tuong-y-thuong/906124/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.