Chương trước
Chương sau
Ma che mắt, quỷ dẫn đường. 
Chiêu Thục đang túc trực ở kinh thành, thấy bồ câu đưa tin khẩn về chuyện xảy ra tại đêm tân hôn ở thành Tây, lập tức xin hoàng thượng được thúc ngựa trở về. 
Quý Ngọc Bảo lúc này đang cùng Thái sư bận rộn về chuyện triều chính, lại còn cùng chúng thần bàn bạc về lời sấm truyền trên Tiên Sơn năm đó. Nhận ra rằng vệt sáng mà Thái sư thấy được cũng là ở hướng Tây nên cũng để Chiêu Thục đi về quê nhà một chuyến, đồng thời khi trở về phải bẩm báo thực hư sự việc ấy ra sao. 
Chiêu Thục phụng mệnh, thúc ngựa suốt cả một ngày đêm. 
Theo như vị trí mà Thanh An nói, căn phủ đêm tân hôn cách phủ của Chiêu Hòa tầm một dãy. Chiêu Thục hướng sang nhìn bên kia, thấy có một cửa phủ dán đầy giấy hỉ, nhưng đã bị khóa kín, cánh cửa cũng bị chắp vá vài chỗ bằng những thanh gỗ mục, trông thảm thương vô cùng. Đủ biết được mức độ tàn sát của đêm nọ. 
Ông trở về phủ của mình, bỗng dưng thấy một thiếu niên khí độ ngời ngời bước ra. Ông nghi hoặc nhìn hắn, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy người kia tự giới thiệu: "Chiêu đại phu, ta là Phó Sinh Luân." Lại đưa thẻ bài của mình ra cho người kia xem. 
Chiêu Thục nhìn cái tên, cuối cùng gật đầu. Ông nhớ rõ cái tên này, tuy còn trẻ nhưng đã là một kì tài xuất chúng của Tiên Sơn, tính tình cũng rất được. Những ngày nay yêu ma quỷ quái hoành hành ở kinh thành cũng đều do Tiên Sơn tiêu diệt, mà Phó Sinh Luân là cái tên vô cùng đặc biệt trong số đám đạo sĩ. 
Nhưng có một điều khiến Chiêu Thục không hiểu, Phó Sinh Luân đáng ra lúc này nên ở kinh thành, vì cớ gì lại ở thành Tây, lại còn ở phủ của nữ nhi? "Phó công tử đường xa ngự kiếm đến đây, chẳng hay có chuyện gì?" 
"Chiêu đại phu vừa trở về đây, chẳng hay đã nghe về chuyện làm dân chúng thành Tây bàn tán sôi nổi từ đêm qua đến giờ?" Phó Sinh Luân đánh giá người đối diện, gương mặt có vài nếp nhăn, cũng đã có tuổi rồi, nhưng trông rất hiền từ hòa ái, cũng liền sinh ra một chút thiện cảm. Chiêu Thục là người thường xuyên đi khắp kinh thành hái thuốc, cũng hay lòng vòng từ cung này sang cung khác chuẩn bệnh cho hoàng thân quốc thích. Tự nhiên Phó Sinh Luân nhớ kĩ. 
Chiêu Thục lúc này nhớ đến chuyện hoàng thượng giao phó, có điều vẫn lắc đầu tỏ ý không biết, chờ đợi câu trả lời của người kia. 
"Đêm qua, một con mãng xà xông vào phủ của Chiêu cô nương, đập nát cửa phòng tân lang cùng tân nương đang ở. Lát sau, một vầng sáng từ tiên kinh chiếu thẳng xuống nhân gian, vị tiên từ hạ phàm, đem tân lang đi mất." Phó Sinh Luân mỉm cười kể lại. Tuy biết lúc chạy lên tiên kinh, Thanh An đã trở về hình dạng nữ nhân thường ngày, nhưng hắn vẫn dùng hai từ "tân lang" để gọi. 
"Thật kì diệu. Phó công tử nghĩ sao về việc này?" Chiêu Thục hai nếp nhăn bên khóe mắt hiện ra càng rõ ràng, nhưng vẫn ý tứ muốn thăm dò. 
"Thiên hạ ắt sẽ trải qua một trận đại loạn. Chiêu đại phu kinh nghiệm nhiều năm, hẳn là đã nghe qua lời sấm truyền." Phó Sinh Luân còn có việc, không nhiều lời nữa: "Ta phải về Tiên Sơn ngay lập tức, tạm biệt." 
Tức thì đã ngự kiếm bay đi mất. 
"Phụ thân?" Chiêu Hòa nhìn thấy bên ngoài cửa có hai bóng dáng, lập tức đi ra xem. 
"Hòa nhi a, chuyện đêm qua Tiểu Hoa đã gửi thư cho ta, con... con có làm sao hay không?" Chiêu Thục nhìn nữ nhi của mình, xem qua xét lại, không thấy thương tích gì nhưng vẫn sốt ruột hỏi. 
"Phụ thân, con không sao. Có điều... Thanh An đã đi rồi." Chiêu Hòa cố giữ nét mặt bình tĩnh nhìn phụ thân: "Mọi chuyện đã xong rồi, có lẽ nàng sẽ không trở lại." 
Chiêu Thục nghe Phó Sinh Luân kể khi nãy, thực hư ra sao cũng biết được rồi. Có điều lúc này Thanh An đã biến mất, sợ rằng hoàng thượng hay tin này, lại tiếp tục không buông tha cho nữ nhi của ông. Đối với chuyện này, ông không có quá nhiều biểu tình xót xa, chỉ là thầm tiếc nuối một chút. Dẫu sao người ta cũng là ân nhân của hai phụ tử ông, lại còn là ân cứu mạng, nặng hơn cả núi sông. Chiêu Thục thở dài: "Hòa nhi, vào nhà rồi nói." 
"Thanh An đứa nhỏ này đã trở về luôn rồi. Hòa nhi, trước đừng buồn rầu, mau chóng nghĩ cách để tâu với hoàng thượng đi." Chiêu Thục rót chén trà, đường xa bôn ba mệt mỏi, lúc này nhìn nữ nhi cơ thể không có gì sai biệt liền yên tâm phần nào. Nhưng nét buồn bã trong đôi mắt ấy vẫn có thể dễ dàng nhận ra. "Ta biết con luyến tiếc bằng hữu, nhưng nàng vốn không nên ở đây. Chiêu Hòa, ly biệt là chuyện thường gặp." 
"Phụ thân, con đã biết rồi. Chúng ta hãy đừng nhắc về Thanh An nữa, nha?" Chiêu Hòa thần sắc ung dung, cánh môi nở lên một nụ cười. Nàng nâng chén trà lên thổi, từng ngón tay run run. 
"Được rồi." Chiêu Thục thở dài, tiếp tục bàn chuyện chính: "Con dự tính thế nào?" 
"Phụ thân cứ tâu rằng tân lang xấu số bị mãng xà tấn công. Con vì quá đau buồn nên lâm bệnh nặng, trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy." Thật sự ngoại trừ cách này, Chiêu Hòa không nghĩ ra được gì khác. 
"Haha, phụ thân con là danh y, vậy mà nữ nhi lâm bệnh lại không chữa được. Có tính là ném cái thanh danh xấu cho ta hay không đây?" Chiêu Thục uống trà, đối với cách giải quyết này tựa hồ không thấy khả thi lắm. 
"Tâm bệnh đã bao giờ dễ chữa trị? Phụ thân, cứ bảo con mang tâm bệnh rất nặng, cơ thể ngày một yếu ớt." Chiêu Hòa nghĩ nghĩ, rốt cuộc quyết tâm như vậy. 
"Cũng đúng. Thôi ta nghỉ ngơi đây, đến chiều gọi ta dậy. Ngày mai lại phải trở về sớm, thông báo với hoàng thượng chuyện thần tiên hạ phàm." Chiêu Thục lại nhớ đến cái gì: "Ta quên mất, con có nhìn rõ được đó là vị thần nào hay không?" 
"Con không biết. Nhưng nghe Thanh An gọi người kia là... Bệ Ngạn?" Chiêu Hòa nhớ đến vị tiên này. Trên mình là bộ bạch y, vai mang giáp sắt, bên hông là hai thanh kiếm, thân hình cũng vạm vỡ cao lớn. Nhưng đối với cái tên ấy, nàng không một chút hiểu biết. 
"Là thượng tiên đích thân hạ phàm?" Chiêu Thục nhướn mày, tỏ vẻ không dám tin. Ông nhìn vẻ mặt mù mịt của Chiêu Hòa, nhẹ nhàng giải thích: "Ngày nhỏ ta không để lại những quyển kinh của Tiên Sơn cho con đọc, đối với chuyện này không biết cũng phải. Chúng tiên chia làm ba loại, thượng tiên, trung tiên và các tiểu tiên giúp việc vặt. Thượng tiên không nhiều, cũng nên ghi nhớ." 
Chiêu Hòa ở một bên chăm chú lắng nghe. Thanh An đối với thượng tiên cũng là có quen biết? Rốt cuộc ở yêu giới, nàng ấy là mang thân phận như thế nào? 
"Chúng thượng tiên bao gồm Long Sinh Cửu Tử, chính là chín đứa con của rồng - chân thân của Tiên đế. Gồm Tù Ngưu, Nhai Xế, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bí Hí, Bệ Ngạn, Bá Hạ, Xi Vẫn. Còn lại chính là Phong Hỏa Thủy Địa Lôi thần. Đặc biệt ở chỗ, Hỏa Thần chính là trưởng công chúa Quý Yên Khê thời Tiết Hoàng đế." Chiêu Thục lại nói tiếp. 
CHiêu Hòa cố gắng nhớ hết những danh tự này vào trong đầu. "Con đã hiểu. Phụ thân, vậy ở yêu giới thì như thế nào?" 
"Ta không có nhiều hiểu biết về nơi chốn ấy, chỉ biết là, ở đó gồm tứ đại yêu vương thống trị mỗi vùng riêng biệt, yêu đế đứng đầu tất cả." Chiêu Thục vuốt râu. Ngày nhỏ ngoại trừ y thuật thì ông cũng rất thích xem những thứ này, hiểu biết so ra cũng nhiều. Nhưng sách vở về yêu giới ở Tiên Sơn rất ít, hoặc nói là có nhưng nó không được lưu truyền rộng rãi. "Chuyện lời sấm đối với chúng ta sẽ không liên quan nữa. Có một chuyện quan trọng hơn. Chiêu Hòa, ta đã tìm ra chân tướng sau lần thập tử nhất sinh kia rồi." 
Nghe đến đây, Chiêu Hòa nhíu hàng mày lại. Phụ thân là đang nói đến chuyện tử thi ở rừng Trầm U, dư âm của chúng sợ là cả đời cũng không thể nào hết được. "Phụ thân, liệu có phải Hiếu Đoan hoàng hậu?" 
"Không phải. Cáp Đạt Nhĩ thừa tướng thân thiết với ta, đã sai một số tai mắt trong cung để ý đến. Bọn họ kể rằng, trước khi ta trở về thành Tây thì Hiếu Đoan hoàng hậu đã làm mất ngọc bội. Mà trùng hợp ở chỗ, Kính Quý phi hôm ấy có việc xuất cung." Chiêu Thục kể lại. Quả thật dưới thời của Quý Ngọc Bảo, tuy rằng đam mê tửu sách nhưng hắn vẫn có những chính sách đãi ngộ vô cùng tốt với nử tử. Bằng chứng là các phi tần có thể tùy ý ra vào cung đình, chỉ cần nói rõ lí do là được. 
"Con nhớ người này." Cái hôm ở Tỳ Bà điện, nàng cũng đã nhìn qua Kính Quý phi, một thân lộng lẫy còn hơn cả hoàng hậu, cũng là người nói nhiều nhất trong dàn phi tần hai bên. 
"Nha hoàn thân cận của Kính Quý phi là Mai Tâm, phụ thân giữ một chức thiếu khanh Quan lộc tự, chẳng biết vì sao mà đắc tội với Kính Tuệ đại học sĩ, cũng chính là thân phụ của Quý phi. Rốt cuộc bị lôi ra đánh ba mươi gậy, tuổi già sức yếu liền chịu không nổi mà qua đời. Nghe đâu đêm ấy Mai Tâm quỳ lạy van xin Kính Quý phi nhưng không được chấp thuận, thế là liền ghi thù. Vì vậy a, tay chân của Cáp Đạt Nhĩ dễ dàng mua chuộc được." Chiêu Thục vuốt râu, cảm thấy thú vị mà kể lại. 
"Mai Tâm kể lại rằng, Quý phi đã sai người lấy ngọc của hoàng hậu, sau đó đi tìm hắc y, lấy danh nghĩa của hoàng hậu để sai khiến hắn làm việc. Nếu sau này bị phát hiện, cũng là hoàng hậu bị xử tội a. Có điều quý phi này tuy ác độc có thừa nhưng không được mưu mô cho lắm, thư trao đổi của nàng với phụ thân còn không có đem đi đốt. Rốt cuộc bị Mai Tâm lấy đi, gửi cho Cáp Đạt Nhĩ." 
"Phụ thân, hoàng thượng đã biết chuyện chưa?" Chiêu Hòa nghe vậy, cũng cong khóe môi lên. Sao trên đời lại có người ngu ngốc được như vậy. 
"Đã biết rồi. Kính Tuệ bị tước bỏ chức vị, quý phi giáng làm tần. Khẩu cung tra hỏi mới biết, bọn họ mong muốn hoàng thượng luyện đan dược trường sinh, từ đó có thể dễ dàng trục lợi. Nhưng mà ta cùng hoàng hậu lại cản trở, thế là định một mũi tên trúng hai con nhạn. Rốt cuộc vỡ lẽ ra hết. Đại học sĩ lúc bị tước chức nghe bảo còn mắng chửi quý phi ngu ngốc a. Hòa nhi, sau này phụ tử chúng ta có hợp tác làm cái gì mờ ám thì phải nhớ đốt thư." Chiêu Thục dở khóc dở cười. Lúc đầu tưởng rằng chuyện này khó giải quyết, ai dè đâu chỉ cần tốn một chút sức liền có thể tra ra được. Chứng tỏ đôi phụ tử này bình thường đã đắc tội nhiều vị như thế nào. 
"Chút nữa đã trách lầm hoàng hậu. Cũng may nhờ có Cáp Đạt Nhĩ thừa tướng." Chiêu Hòa đối với cái tên này không quen thuộc, nhưng xem ra cũng là ân nhân, từ tận đáy lòng vô cùng tôn trọng.
"Hoàng thượng, chính là như vậy, bọn họ đã chết hết." Một tên ám vệ đứng gần Quý Ngọc Bảo, nhỏ giọng. 
Quý Ngọc Bảo run rẩy, tách trà từ trên tay rớt thẳng xuống đất, vỡ tan tành. Hắn mở to đôi mắt, chẳng dám tin mà nhìn tên ám vệ kia. 
"Ngươi nói, những ám vệ tinh nhuệ nhất của ta, tất cả... tất cả chết hết?" Quý Ngọc Bảo hỏi lại một lần nữa. 
"Đúng là như vậy, người nén đau thương." Tên ám vệ này gương mặt không biểu tình: "Hoàng thượng, bọn họ hình như là tự tay chém giết nhau. Tất cả những vết thương đều là do binh khí cùng thủ pháp giết chóc đặc trưng của ám vệ để lại." 
"Làm sao có thể? Có một gián điệp hay sao?" Quý Ngọc Bảo tức giận đập bàn. 
"Thần đã kiểm tra, bọn họ đi đúng một trăm, chết đúng một trăm. Hoàn toàn không có gián điệp." Tên này chắc chắn mà nói. "Hoàng thượng, chuyện này vô cùng quỷ dị, đối với hiểu biết của thần cơ hồ cách xa. Có nên nhờ đến đạo sĩ?" 
"Ngươi cũng nghĩ như ta, thật sự kì lạ." Tách trà mới được dâng lên. Quý Ngọc Bảo cắn một khối bánh, nhạt nhẽo chẳng thấy vị. Dạo gần đây nhiều chuyện cần phải giải quyết, hắn đã vô cùng mệt mỏi. Chuyện đội ám vệ tinh nhuệ hoàn toàn bị giết chết khiến hắn triệt để suy sụp. "Trẫm mệt mỏi, ngươi lui ra đi." 
"Tuân lệnh." Thoắt một cái, hắn đã hoàn toàn biến mất. 
"Mau, truyền Phó đạo sĩ đến đây." Quý Ngọc Bảo nói với tên thái giám bên cạnh, hắn lập tức vâng vâng dạ dạ mà chạy đi. Chưa đầy một khắc, Phó Sinh Luân đã nhẹ nhàng bước vào Hoàng Uy điện. 
"Thần Phó Sinh Luân, tham kiến bệ hạ." Hắn theo quy củ mà quỳ xuống. 
"Phó đạo sĩ mau đứng lên đi. Con bạch xà như thế nào rồi?" Quý Ngọc Bảo trước tiên nói về việc này. 
"Hoàng thượng hẳn là nghe chuyện thần tiên hạ phàm ở thành Tây? Chính là đích thân xuống đây để thu phục nó. Không giấu gì người, thần đêm qua đã tận mắt chứng kiến." Phó Sinh Luân theo hướng tay của Quý Ngọc Bảo mà ngồi xuống đối diện. Thần sắc lúc nào cũng vui tươi như vậy. 
"Phó đạo sĩ đêm qua ở thành Tây? Mọi chuyện rốt cuộc thế nào?" Quý Ngọc Bảo thích thú lắng nghe. Xem ra chuyến này đã phí công Chiêu Thục đại phu rồi. 
Phó Sinh Luân kể lại những gì mà hắn biết, không hề giấu một chữ. Vừa từ thành Tây chạy lên Tiên Sơn, lại từ Tiên Sơn ngược về kinh thành, quả thật là vô cùng mệt mỏi. Quý Ngọc Bảo thấy người kia cánh môi khô khốc, liền sai nha hoàn dâng trà đến. Phó Sinh Luân uống trà, gật đầu cảm tạ. 
"Thì ra là như vậy. Tân lang chính là thần tiên?" Quý Ngọc Bảo thần sắc kinh sợ. Nếu như Thanh An chính là thần, tức là hắn đã mạo phạm không hề nhỏ, thảo nào Quý Yên Khê tự mình đánh cái mộng trách phạt. 
"Tạm cho là như vậy." Phó Sinh Luân cũng không chắc chắn lai lịch của người kia là như nào, chỉ đáp lại một câu. "Hoàng thượng triệu kiến thần, không phải chỉ vì việc này đi?" 
"Không giấu gì Phó đạo sĩ, ám vệ của ta trong Trầm U rừng, là cánh rừng chen giữa kinh thành và thành Tây đấy, đang làm nhiệm vụ bỗng dưng chết sạch. Nhưng không phải bị người ngoài giết, là chính bọn họ tàn sát lẫn nhau. Ngươi nói xem, bọn họ thường ngày xem nhau như huynh đệ, làm sao lại có chuyện này?" Quý Ngọc Bảo nheo mắt lại, ý tứ dò hỏi rõ ràng.
"Ồ, hoàng thượng hỏi là chuyện này. Đêm qua thần cũng tận mắt nhìn thấy xác của bọn họ, nhưng khi ấy có chuyện gấp cần phải làm, đành phải bỏ qua. Theo thần thấy, là bị ma che mắt, quỷ dẫn đường." Phó Sinh Luân nhấp một ngụm trà, ánh mắt híp lại. Nhưng trong đầu chứa đầy nghi hoặc, lại nói ám vệ của triều đình ban đêm xuất hiện ở đó làm gì? 
Quý Ngọc Bảo nghe như vậy, liền có hơi chột dạ. Dẫu gì chuyện âm thầm giết người cướp tân nương cũng không phải là tốt đẹp gì cho cam. Sau khi hay tin rằng nó đã thất bại, so với việc mất đi Chiêu Hòa, hắn càng tiếc một trăm tên ám vệ của mình hơn. "Phó đạo sĩ có biết gì về con quỷ ấy?" 
"Thần không rõ gì về nó. Nhưng chắc chắn đạo hạnh cao thâm hơn thần rất nhiều, sợ là không thể giải quyết được." Phó Sinh Luân nghe thấy ý tứ định nhờ vả của hoàng đế, liền nhất quyết cự tuyệt. Dù sao thì trước nay đã quy định một điều bất thành văn, hoàng đế chốn nhân gian không có quyền xử tội đạo sĩ ở Tiên Sơn. Vì vậy, đối với cái người trước mặt, Phó Sinh Luân không một chút lép vế, càng không ngại phải đắc tội. Bản thân Quý Ngọc Bảo phải ngại hắn mới đúng. 
"Ha ha, Phó đạo sĩ là nhẫn tâm nhìn mấy trăm mạng người vô tội chết một cách không minh bạch như vậy?" Không ngoài dự tính của hắn, Phó Sinh Luân sẽ không nhận việc này. 
"Hoàng thượng, thế nào là không minh bạch? Nguyên nhân thế nào đều đã biết, chỉ có thể trách thần bất lực, không thể tự tay trảm con quỷ đó được." Phó Sinh Luân không chịu thua, len lén ném cho Quý Ngọc Bảo một cái ánh mắt khinh thường. Cái gì mà vô với chả tội, lũ ám vệ ấy cho dù đã chết nhưng sát khí vẫn hùng hãn bao quanh cả cánh rừng, lúc còn sống phạm sát nghiệt rất nặng. Nói đi nói lại, cũng là quả báo. 
"Được rồi, tốt, tốt! Là trẫm đã đánh giá cao ngươi! Mãng xà đã bị diệt, các ngươi cũng mau chóng về Tiên Sơn cả đi. Đa tạ vì đường xa vẫn đến đây trảm yêu." Quý Ngọc Bảo trên trán nổi gân xanh, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười. Phó Sinh Luân vừa bước ra khỏi Hoàng Uy điện, cơn tức giận liền bộc phát. 
"Khốn kiếp, lũ này đều muốn chống đối cả thiên tử rồi! Cái gì mà Thanh An, cái gì Phó Sinh Luân, cút, cút hết cho trẫm!" Quý Ngọc Bảo tức giận, bỗng dưng bên ngoài nghe một giọng nói của thiếu nữ, nghe mười phần tội nghiệp. 
"Hoàng thượng a, người... thần thiếp oan uổng, người hãy lấy lại công đạo cho thần thiếp..." Là Kính quý phi vừa bị giáng xuống tần, dáng vẻ yểu điệu, lúc này đây càng tăng thêm vẻ yếu ớt thấy rõ. Nếu là ngày bình thường, Quý Ngọc Bảo chắc chắn sẽ thương hoa tiếc ngọc mà kêu nàng đứng dậy. 
Nhưng không phải hôm nay. 
"Bằng chứng rõ ràng, chỗ nào oan uổng ngươi? Mau cút đi, đừng để trẫm nhìn thấy nữa." Quý Ngọc Bảo chán ghét nhìn dáng vẻ kia. Trước đây hắn thương yêu vị quý phi này vô cùng, nhưng nhìn cái cách nàng ta nhẫn tâm bày mưu tính kế Chiêu Thục, cũng là tâm phúc đại phu của hắn, lại còn dùng sắc để mê hoặc quân tâm, hòng dẫn dụ hắn luyện trường sinh dược. Nếu không nể tình nghĩa mấy năm trời, quả thật đã đem người này nhốt thẳng vào lãnh cung. 
"Hoàng thượng, người hãy nghe thần thiếp nói, mọi chuyện không như người nghĩ..." Kính tần bắt đầu rũ xuống những hàng nước mắt lê hoa đái vũ, giọng nói nghẹn ngào lại uất ức. 
Quý Ngọc Bảo đang trong cơn thịnh nộ, lập tức không nghĩ nhiều mà hướng đến tên thái giám: "Truyền chỉ, Kính Nguyệt phạm tội trời không dung, đất không tha, phế làm thứ dân, trục xuất khỏi cung." 
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!" Kính Nguyệt mở to đôi mắt, không thể tin mà nhìn quân vương trước nay luôn yêu thương nàng. 
"Tiểu thư! Tiểu thư không xong rồi!" 
Đêm khuya, đèn dầu đã cạn, trăng dần lên cao. Căn phủ tĩnh mịch bỗng dưng vang lên tiếng kêu thất thanh của Tiểu Hoa. 
Chiêu Hòa vẫn còn chưa ngủ, nàng vừa nghe động tĩnh liền khoác áo ngoài, vội vội vàng vàng bước ra mở cửa nhìn Tiểu Hoa. Chỉ thấy người kia dáng vẻ sợ hãi vô cùng, hướng đến nàng mà nói: "Tiểu thư, mau đến phòng của lão gia!" 
"Phụ thân? Phụ thân bị làm sao?" Nghe đến đây, Chiêu Hòa lập tức chạy đến cửa phòng của Chiêu Thục. Chưa kịp mở cửa thì bên trong đã truyền lên từng tiếng rên rỉ đau đớn, Chiêu Hòa hoảng sợ đẩy cửa vào bên trong xem thử. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng phải rùng mình. 
Cả cơ thể của Chiêu Thục co quắp lại, nửa thân ở trên giường, nửa thân đã nằm dưới sàn. Ánh mắt trợn tròn, ngước lên trần nhà, cái miệng há to không thể khép kín lại được, tựa hồ đã nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ. Đám gia đinh xung quanh ôm Chiêu Thục khiêng lên giường, phát hiện cả cơ thể ông cứng ngắc không thể cử động. Chiêu Hòa nhanh chóng chạy tới, sờ lên trán phụ thân xem thử, cả cơ thể ông lạnh ngắt, cứng đờ. Hỏi gì cũng không nói, trên trán đổ mồ hôi lạnh, chỉ biết rên la rồi thều thào một thứ ngôn ngữ kì lạ. 
"Không ổn, Tiêu đại phu ở gần đây, mau mau mời ông ấy đến phủ!" Chiêu Hòa thần sắc bấn loạn, phụ thân khi sáng còn đang khỏe mạnh vô cùng, vì cớ gì đến đêm lại phát bệnh? Huống hồ tình trạng bệnh này là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, hoàn toàn vượt xa hiểu biết của bản thân. Từng thau nước nóng được đem lên lại đem đi đổ, Chiêu Hòa vắt khăn, lau đi mồ hôi trên trán của ông, nhưng nhiệt độ vẫn lạnh lẽo như vậy. 
"Nóng, nóng... đau... đau quá... Mai, Mai, mau cứu ta, Lục Mai nàng, mau đem ta đi..." Chiêu Thục trong cơn mê man cùng một tràng ngôn ngữ khó hiểu bỗng dưng thốt lên tên mẫu thân của nàng, Chiêu Hòa sốt ruột nhìn sắc mặt của ông. Lúc này đã dần trở nên xám xanh, cánh môi cũng nhợt nhạt vô cùng. Hai hàng mày của ông nhíu chặt đau đớn, miệng không thể khép lại khiến nước dãi trào ra, đôi đồng tử ngây ngây dại dại khiến nàng sợ hãi. 
Rốt cuộc phụ thân đã ăn trúng thứ gì, đã đụng phải gì mà lại phát bệnh như thế? Bản thân nàng tất nhiên đọc nhiều qua sách về y thuật, kĩ năng cũng biết chút ít. Nhưng loại phát bệnh kì lạ như vậy, nàng hoàn toàn chưa từng đọc qua, sợ là không phải bệnh rồi đi.
Chiêu Hòa gấp đến độ như muốn khóc, đã mấy ngày gần đây nàng không thể ngủ thẳng giấc, ánh mắt cũng thâm đen, so với Chiêu Thục đang phát bệnh thần sắc không khác nhau là mấy. 
"Tiểu thư, Tiêu đại phu đến rồi!" Ở bên ngoài, thân ảnh của Tiểu Hoa cùng một người trung niên chạy đến, bên hông vác theo một thùng đựng thuốc, là Tiêu đại phu. Ông ta vừa bước vào, nhìn tình trạng của Chiêu Thục đang nằm trên giường, ánh mắt liền lộ ra vẻ sợ hãi. 
"Tiêu đại phu, người mau xem phụ thân của con, cứu ông ấy với!" Chiêu Hòa van xin. Khắp thành Tây ngoại trừ phụ thân nàng thì người trước mặt y thuật cũng vô cùng tài ba. Nếu như người này lắc đầu bó tay, nàng thật sự không biết cách nào.
"Mau giữ chặt Chiêu đại phu lại, để ta xem mạch tượng." Tiêu Đại Sơn bỏ hòm đồ xuống, mau chóng ngồi lên ghế, cầm tay Chiêu Thục bắt mạch. Chiêu Thục vừa thấy Tiêu Đại Sơn liền hất tay ông ta ra, ánh mắt giận dữ mắng chửi: "Cút, cút! Ngươi là ai! Ngươi là ai!" 
Chiêu Hòa sợ hãi, nắm chặt lấy cơ thể phụ thân. Trước nay Chiêu Thục đối với người ngoài luôn hòa nhã, chuyện ông ấy giận dữ như hôm nay chưa hề có bao giờ. Phụ thân nàng lúc này như đang biến thành người khác, khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng. Đám gia đinh thấy vậy, thay nàng giữ chặt tay cùng cả người Chiêu Thục lại, Tiêu Đại Sơn nhanh chóng xem xem mạch tượng thế nào. 
'Không ổn, mạch đập rối loạn. Ta không thể xem ra được là bệnh gì." Sắc mặt của Tiêu Đại Sơn trông khó coi vô cùng, vừa đặt tay vào liền ngay lập tức rút ra ngoài, bàn tay của Chiêu Thục lạnh đến nỗi khiến ông rùng mình. Ông nhanh chóng ép Chiêu Thục uống một chén canh, khép miệng người kia lại không cho nhả ra. Tầm một lát sau, thuốc bắt đầu ngấm dần, Chiêu Thục lúc này lăn ra ngủ. Nhưng mắt vẫn mở to. 
Chiêu Hòa vuốt mắt lại cho phụ thân, ánh mắt đỏ hoe. Đến cả danh y Tiêu Đại Sơn cũng lắc đầu bó tay, rốt cuộc là nghiêm trọng đến như thế nào? 
"Chiêu đại phu lúc này đã nghỉ ngơi, Chiêu Hòa, con theo ta ra bên ngoài một chút." Tiêu Đại Sơn ánh mắt quẫn bách nhìn Chiêu Thục đang say ngủ, mau chóng bước ra bên ngoài. 
Ở phòng khách, đèn đuốc đã sáng trưng, trà nước cũng chuẩn bị sẵn. Tiêu Đại Sơn không có tâm tình thưởng trà, mà Chiêu Hòa cũng đồng dạng nuốt không vào. 
"Chiêu Hòa, dạo gần đây Chiêu đại phu... có đắc tội ai không? Thần sắc Tiêu Đại Sơn nghiêm túc mà hỏi. Chiêu Thục vốn giữ chức cao trong Thái y viện, quanh năm làm việc ở trong cung đình, dù không muốn cũng sẽ có đôi lúc phải đắc tội người khác. 
"Tiêu đại phu, sao người bỗng nhiên hỏi về việc này?" Chiêu Hòa nhớ đến Kính Tuệ đại học sĩ cùng nữ nhi của hắn, liền ngờ vực hỏi. 
"Không cần tìm đại phu nữa đâu, phụ thân của con, e là..." Tiêu Đại Sơn nhíu mày, nuốt nước bọt, lại nói tiếp: "E là bị thư* rồi." 
... 
*thư: bỏ bùa, dính ngải
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.