"Mệt không?"
"Không mệt."
"Huynh còn có thể cõng muội bao lâu?"
"Rất lâu."
"Rất lâu là bao lâu?"
"Rất lâu chính là rất lâu."
"Nếu như là rất khó đi, đường rất khó đi, huynh cũng sẽ cõng muộisao? Nếu huynh rất mệt, mệt chết đi, còn có thể cõng muội sao?"
........................
Vân Ca cực lực muốn nghe được đáp án, bốn phía lại chỉ có tiếng gió,vù vù thổi, thổi tan toàn bộ câu trả lời vào trong gió. Càng cố gắngnghe, tiếng gió càng lớn, Vân Ca càng ngày càng nôn nóng.
"Đã tỉnh chưa, Dạ du thần*?" Hứa Bình Quân lay tỉnh Vân Ca.
*Dạ du thần: vị thần chuyên tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Hứa Bình Quân, còn có chút không phân biệt rõràng lắm mình đang ở chỗ nào. Hứa Bình Quân tiến đến kề sát mặt nàng, ái muội hỏi: "Đêm hôm qua đã làm những gì? Khi Hồng Y qua tìm hai người,người đi rồi chỉ còn phòng trống không. Khi trời gần sáng, trên lưngngười kia mới mang một đầu tiểu trư trở về. Tiểu trư ngủ say như chết,bị người ta đem bán cũng không biết."
Mặt Vân Ca có chút nóng bỏng: "Chúng ta cái gì cũng chưa làm, huynh ấy chỉ cõng muội đi chung quanh rồi về."
"Không thể nào hai người bước đi cả đêm?" Hứa Bình Quân lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Vân Ca mở to hai mắt nhìn, ra sức gật đầu, tỏ vẻ tuyệt không có lời nói dối.
"Thực chỉ đi cả đêm? Chỉ nhìn hoang sơn dã lĩnh trong đêm tối đen?Ôi! Muội vốn chính là đồ đầu heo, nhưng làm sao mà hóa ra Mạnh Giác lạicũng là đầu heo!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/39135/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.