Ngàn dặm hoang mạc, nắng như lửa đốt. Màu vàng rực rỡ trànngập khắp đất trời. Đây là màu sắc được tôn kính nhất trong cuộc sống,nhưng ở chỗ này, đây đích thực là âm thanh cười vui của cái chết. Trênnhững cồn cát nhấp nhô bất tận, một đoàn hơn mười người đang giãy giụacận kề cái chết. Dưới ánh mặt trời chói mắt, phản xạ nhiều điểm trắngsáng, đó là hài cốt động vật, hoặc là hài cốt của con người.
Sa mạc Bạch Long Đôi ngoài thành Lâu Lan, do có địa hình biến ảokhông ngừng, lại thường xuyên xuất hiện lốc xoáy, nên nếu không có người Lâu Lan quen thuộc địa hình dẫn đường, cơ hội sống sót đi qua sa mạcnày gần như không có. Bảy ngày trước, người Lâu Lan dẫn đường phản bộibọn họ. Lợi dụng thời điểm bão cát đột nhiên tới, hắn đã thừa dịp hỗnloạn bỏ rơi đám người Hán này. Đoàn người, võ công thể lực đều khôngtồi, nhưng so với thiên nhiên tàn khốc trước mặt, chỉ giống như một conkiến bình thường nhỏ bé. Nếu tiếp tục không tìm được nguồn nước, bọn họsẽ vĩnh viễn không rời khỏi nơi này được, sẽ sớm trở thành một trong vôvàn bộ xương trắng trong hoang mạc này. Triệu Phá Nô lắc lắc túi nước,đây là số nước cuối cùng.
Hắn đưa túi nước tới trước một thiếu niên chừng mười hai, mười batuổi, thiếu niên hướng tầm mắt tới đôi môi nứt toác của Triệu Phá Nô,thản nhiên nói: "Ngươi uống chỗ nước này đi."
Triệu Phá Nô vừa muốn cất lời, thiếu niên lại cúi đầu nói thêm một câu: "Đây là mệnh lệnh của ta."
Tất cả mọi người đều cho rằng thiếu niên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/39122/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.