Có lẽ là trong tiếng tiêu của Lưu Phất Lăng có lưu giữ tìnhcảm, có lẽ là ý chí muốn sống của bản thân Vân Ca, bệnh tình của Vân Cadần dần dịu đi, sốt cũng dần hạ. Khoảnh khắc Vân Ca mở mắt, mơ hồ cảmthấy có một người đang nằm gục ở bên cạnh nàng, trong hoảng hốt chỉ cảmthấy vừa đau lòng vừa đau toàn thân, vô thức kêu lên một tiếng: "MạnhGiác, thiếp đau quá!", giống như khi hai người còn ở bên nhau, những gìủy khuất và mất mát cũng có thể phàn nàn với hắn.
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nhớ tới Mạnh Giác đã không còn là Mạnh Giác của nàng, trái tim như bị bóp chặt, đợi cho tới khi thấy rõ ngườitrước mắt, Vân Ca như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, toàn bộthế giới của nàng đều rối loạn.
Lưu Phất Lăng vờ như không nghe thấy những lời vừa rồi, dịu dàng nói: "Cố chịu thêm một chút nữa, ta đã lệnh cho đại phu kê thuốc giảm đau,chờ công hiệu của thuốc có tác dụng, sẽ đỡ."
Vân Ca ngơ ngác nhìn hắn, Lưu Phất Lăng cũng nhìn nàng. Trong đôi mắt vẫn tối đen của hắn vẫn ẩn tàng rất nhiều thứ, chỉ cần nhẹ nhàng chạmvào, nàng có thể hiểu thấu toàn bộ. Nhưng nàng không thể. Tầm mắt củanàng dứt khoát rời đi, chậm rãi nhìn xuống dưới, nhìn về phía bên hôngcủa hắn.
Lưu Phất Lăng lấy từ trong tay Vu An một miếng ngọc bội, đưa tới trước mặt nàng: "Ta rất ít khi đeo nó."
Nàng kinh ngạc nhìn ngọc bội, trong mắt có căng thẳng, có sợ hãi, còn có tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181809/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.