Đêm dài sợ rằng sẽ ngủ quên mất, Lưu Phất Lăng cố ý thắp nến đỏ chiếu sáng khắp căn phòng. Giống như sợ rằng thần trí chỉ cần khôngtập trung một chút, sẽ phát giác Vân Ca đã biến mất trước mắt hắn, LưuPhất Lăng không cho phép một chút bóng tối nào ảnh hưởng tới tầm mắthắn.
Trong Tuyên Thất Điện, đèn nến sáng rực, chiếu sáng tới mọi ngócngách trong cung điện. Trương thái y đang quỳ trước long tháp, châm cứucho Vân Ca. Lưu Phất Lăng sợ quấy nhiễu tâm trí của Trương thái y, chonên hắn chỉ đứng ở ngoài mành, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằmvào phía trong mành. Vu An, Thất Hỉ, Lục Thuận cùng đám hoạn quan cònlại nhất loạt quỳ dưới đất, trong điện ngoài điện người quỳ đông nghìnnghịt, nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, sự yên tĩnh trong điện phủdồn ép tâm phế mọi người.
Sau một hồi lâu, Trương thái y đầu đầy mồ hôi đi ra, mệt mỏi dập đầutrước Lưu Phất Lăng xin lui, "Ngày mai thần lại đến. Hoàng thượng khôngcần lo lắng, thương thế của Vân cô nương không nặng, tĩnh dưỡng mộtkhoảng thời gian là khỏe lại."
Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng nói: "Khanh trở về nghỉ ngơi cho tốt."
Trương thái y đi theo một tiểu thái giám ra khỏi đại điện. Lưu PhấtLăng ngồi vào bên cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp lướt qualông mi, mí mắt, cái mũi... của Vân Ca. Hắn từ tiền điện vội vàng chạyra, vừa đuổi tới Thương Hà, cảnh tượng nhìn thấy được chính là Vân Cađang treo ngược trên đài cao. Rồi lúc đó bỗng nhiên đài băng sụp xuống,băng tuyết bay toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181792/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.