Sáng sớm Vu An thức dậy, nhìn thấy Vân Ca và hoàng thượngđang dựa sát vào nhau, cho là bọn họ đang ngắm tuyết, không dám quấyrầy. Nhưng từ sáng sớm cho tới tận chính Ngọ, cả hai người đều vẫn không hề cử động.
Vu An chợt thấy bất an, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hai người,khẽ chạm vào hoàng thượng, chạm tay vào thấy lạnh toát, nước mắt lập tức trào ra, nhớ tới khi còn sống hoàng thượng đã dặn dò, không dám chầnchờ, vội vàng lau nước mắt đi, nhẹ giọng gọi: "Vân cô nương, hoàng. . .Hoàng thượng người đã đi rồi, những chuyện sau này, các triều thần sẽ lo liệu theo quy củ, hoàng thượng đã đặc biệt phân phó nô tài đưa cô nương rời khỏi Trường An."
Vân Ca đứng dậy, dụi dụi mắt, giống như trong mộng mới vừa tỉnh, mỉmcười rồi nhìn Lưu Phất Lăng, lại dựa vào người hắn, "Lăng ca ca mới vừangủ, chúng ta muốn nằm một lát, ngươi đừng làm ồn ào."
Vu An biết rằng sự tình cấp bách, cắn chặt răng, đột nhiên vung taylên, đánh vào sau gáy Vân Ca, Vân Ca lúc này mới thực sự mê man. Phú Dụlập tức bước lên, muốn ôm Vân Ca đi, tay Vân Ca lại bám rất chặt vàolưng Lưu Phất Lăng, kéo như thế nào cũng không thể kéo ra được.
Mạt Trà và Vu An đều khom người, muốn kéo tay Vân Ca ra, cả hai đềulà người học võ, thế nhưng cũng phải dùng hết sức lực mới có thể kéotừng ngón tay Vân Ca ra một. Mạt Trà vừa kéo, đột nhiên bắt đầu khóc.
Vu An vốn định lên tiếng quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trung-ca/3181771/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.