Trong phòng im lặng đến nghẹt thở, thanh âm nhỏ cũng có thể nghe thấy. Nhạc Khải kéo Lục Vân vào ngực một lần nữa, giống như nếu để cô đứng xa anh một chút, ba người Hoắc Hạo và Hắc, Bạch sẽ hại cô vậy, anh nhẹ giọng nói: "Uỷ khuất em rồi, em ra ngoài trước, một lát anh xuất viện về cùng em."
Lục Vân nhìn Nhạc Khải, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng có chút phức tạp, thật ra cô cũng chẳng chấp nhặt chuyện Hắc Vu đẩy cô ra bên ngoài, cô ta thích anh cũng là chuyện của cô ta, Lục Vân chẳng quản, ai cũng có tự tâm của mình, cô tin Nhạc Khải là được, tâm ý của anh đối với cô, tuyệt đối là thật.
"Vậy một lát em gọi bác Hà bảo tài xế đến đón, em còn phải thông báo cho bác sĩ Triệu nữa." Lục Vân nói.
"Được. Em đi đi." Nhạc Khải buông Lục Vân ra, cười với cô, sau khi cô đi rồi thì nụ cười của anh lúc này cũng tắt.
Căn phòng chỉ còn lại bốn người như lúc đầu.
"Nói đi, tại sao lại nói dối tôi?" Nhạc Khải lạnh giọng hỏi.
Không cần nói cũng biết là anh đang chất vấn ai, Hắc Vu im bặt không dám lên tiếng, vì càng nói sẽ chỉ càng chứng tỏ lời của Lục Vân là thật, mà cô ta là người sai quá sai mà thôi.
Hoắc Hạo không đành để Hắc Vu bị trách, mới lên tiếng, "Khải, nể mặt tôi, bỏ qua cho Hắc Vu lần này, cô ấy cũng không biết Lục Vân là người của cậu.
"Không biết!" Nhạc Khải cười đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577256/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.