Nhạc Khải ngồi quay lưng về phía Lục Vân, chợt nghe cô nức nở, vội vàng hoảng hốt quay đầu lại. "Tiểu Vân, em sao vậy? Em đau ở đâu rồi?"
Lục Vân lắc đầu, nhưng cả thân hình nhỏ nhắn bất giác nhào về phía Nhạc Khải, "Em không có."
Nhạc Khải kéo Lục Vân ra, đối diện mà nhìn cô, hơi nghiêng mặt nhìn cô, "Vậy tại sao lại khóc?"
Lục Vân nhìn chằm chằm anh, nhìn mấy dấu xưng đỏ trên người anh, trên mặt anh, cô đau xót, vì cô nên anh mới ép bản thân chịu khổ, "Nhạc Khải, em xin lỗi, xin lỗi vì không biết anh bị dị ứng với dưa chuột, em vậy mà...vậy mà.." Lục Vân nói không nên lời, cô không kiềm chế mà bưng mặt khóc nức trước mặt anh.
Cô ân hận, cô áy náy!
Nhạc Khải bất giác kéo cô gái nhỏ đang nức nở vào lòng, cằm của anh còn mơ hồ mà cạ trên đầu cô, "Nín đi, anh không có sao mà!"
Lục Vân cảm nhận được giọng anh rất ôn nhu, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả trên đỉnh đầu cô làm cô thấy nhồn nhột.
Nhạc Khải đưa tuýp thuốc cho cô, "Còn muốn bôi cho anh nữa sao? Vậy nín khóc được không?"
Lúc này, Lục Vân mới nghe lời, ngoan ngoãn nín khóc, quẹt đi nước mắt, thấy cô nín rồi, Nhạc Khải khẽ cười, đưa thuốc cho cô, cô lại bôi lên tay cho anh.
Bôi thuốc xong, Nhạc Khải nằm lại giường, anh nói, thanh âm có chút nài nỉ, lại như có chút xấu hổ, "Tiểu Vân, ở lại với anh một chút được không?"
"Được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577248/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.