Đám người còn đang ầm ĩ, chỉ là bỗng chốc im bặt khi Lục Vân xuất hiện.
Cô nghiêng người, mái tóc dài xoăn rơi từng lọn xuống, đôi mắt xanh ý cười rõ ràng, khuôn mặt còn pha chút trẻ con, nhìn đám người lịch sự hỏi: "Mọi người có chuyện gì vậy?" Lục Vân vờ hỏi, mắt xanh lại đảo qua mấy chậu hoa nhỏ vỡ trên sàn, "ai ui, sao lại vỡ hết rồi." Vừa nói vừa cúi xuống nhặt mấy miểng vỡ lên, như có như không mà nói: "Mấy loại chậu sứ này rất đặc biệt, làm bằng phỉ thuy, ừm, rất đắt, bây giờ bể rồi, ui, mua lại chắc lại tốn mất một mớ nha."
Đội trưởng đội thi công lúc này cũng có mặt, vừa nghe Lục Vân nói vậy, anh ta lập tức khiếp vía, nói chứ cả tháng lương của anh ta cũng không bằng giá trị mấy cái chậu bé tí này, vội vàng nói: "A, Nhạc thiếu phu nhân, cái đó, chúng tôi sẽ đền, sẽ mua lại y như vậy." Vừa nói anh ta vừa cắn răng mà liếc bà Thẩm và thím Từ, hai cái con mẹ nhiều chuyện này, thật là ngu ngốc, làm sao bây giờ.
Lục Vân đặt mấy miếng vỡ lên bàn trở lại, nhìn thím Từ vẫn luôn được người kia đỡ, lại nhìn bà Thấm, người đã ví von con gái bà ta xứng với Nhạc Khải hơn cô, cuối cùng là nhìn đến vị đội trưởng kia, nhàn nhạt nói: "À, tôi không có nói anh đền cho tôi, mấy cái này không có thì cũng không sao, chỉ là chuyện xảy ra ngay trong nhà riêng của tôi, tôi muốn biết rõ chân tướng thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577241/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.