Nhạc Khải đưa Lục Vân lái xe đưa Lục Vân đến một trấn nhỏ ở phía đông thành phố. Chỗ này được anh cho người thi công xây dựng từ nửa năm trước.
Thấy con đường này quá xa lạ, Lục Vân không hẹn mà tò mò trong lòng, cô mở miệng hỏi nhỏ: “Nhạc tiên sinh anh muốn đưa em đi đâu?”
Nhạc Khải một tay lái xe, đôi mắt nhìn phía trước không có nhìn cô, chỉ nói: “Đến nhà của em.”
Nhà của em? Lục Vân tròn mắt, nhà cô chẳng phải đi hướng ngược lại sao? Cô còn nhà nào đâu chứ? “Là sao ạ? Nhà riêng của em sao?”
Nhạc Khải không trả lời cô thêm gì, ngược lại lại hỏi: “Lục Vân, em quen biết họ Trác kia?”
Trác Nhĩ Phàm là quý tử của nhà họ Trác, Nhạc Khải đã gặp qua cậu ta một lần, cũng khá ấn tượng về cách hành xử của cậu ta xem như là thanh niên tài tuấn, nhưng việc cậu ta lại giao du với Thái Bảo và đám quý tử kia khiến hình tượng của cậu ta liền mất điểm trong mắt Nhạc Khải.
“Em…Nhạc tiên sinh, không phải đâu?” Lục Vân không thể phủ nhận, quả thật kiếp trước cô vì ái mộ Trác Nhĩ Phàm mà làm tổn thương Nhạc Khải, kiếp này nếu tính thời gian thì quả thật cô cũng đã quen biết Trác Nhĩ Phàm, chỉ là thái độ của cô thay đổi, chợt thấy hắn ta thật chán ghét.
“Nhạc tiên sinh à?” Nhạc Khải nở nụ cười hơi nhợt nhạt, giọng anh nói rất trầm lại âm ấm, “Lục Vân, anh thật sự là già rồi!”
Hả? Lục Vân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-vong-tay-anh/3577238/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.