Trong phòng bệnh VIP, Mộc Thiển Đình ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân, đang bình thản ăn trái cây.
Lục Chính Thần đưa ánh mắt nhìn sang người con gái bên cạnh, thấy nét mặt lo lắng hiện rõ của cô hướng về mình chằm chẳm thì khẽ mỉm cười. Thấp giọng nói với cô:
"Sao vậy? Căng thẳng như vậy có phải là vì thấy anh lúc này rất đẹp trai không? ".
Nhìn xuống vết thương đã được băng bó trên cánh tay của Lục Chính Thần, Mộc Thiển Đình lại ngầng đầu nhìn anh vẫn tươi cười nhìn mình thì đuôi lông mày từ từ giãn ra. Trong ánh mắt vẫn còn cất giữ nỗi lo lắng, chỉ là nét mặt vừa giận vừa quan tâm mà nói.
" Anh đó! Bị thương thành ra như vậy rồi mà còn đùa cho được! ".
Nghe được tiếng cô mắng yêu mình, Lục Chính Thần ngược lại còn tỏ ra vui mừng, ánh mắt dịu dàng vươn cánh tay còn lại không bị thương muốn kéo cô lại gần mình.
Mộc Thiển Đình cũng phối hợp theo xê dịch người lại gần để anh ôm mình vào lòng. Cô nép mặt dán chặt vào lồng ngực anh mà nghe từng nhịp đập, cảm nhận nhiệt độ phát ra từ cơ thể anh.
Lúc này cô cảm giác được hơi thở ấm áp phả trên đỉnh đầu mình. Anh trầm giọng nói khẽ.
" Đình Đình! Thật tốt vì em không sao! ". Nếu không anh thật không biết phải làm thế nào! Chỉ cần nghĩ đến người con gái anh yêu xảy ra chuyện, anh không thể tưởng tượng được... cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-tay/3584739/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.