🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một lát thì Tiêu Lạc Hy xuất hiện. Hàn Mộng Nguyệt nhìn cô ta mỉm cười chào hỏi.

" Thiển Đình! Cậu cuối cùng cũng xuống rồi! Để tôi đợi hơi lâu rồi đấy! ".

Câu nói nửa đùa nửa thật, Tiêu Lạc Hy nhìn qua cô gái đang ngồi vô tư tự nhiên trên sofa mà im lặng một lúc như thể đánh giá. Ánh mắt có hơi khác lạ này của Tiêu Lạc Hy ngay lập tức khiến cho Hàn Mộng Nguyệt chú ý. Lẽ nào thật sự là cái sự tình kia? Cô gái này xác thực có tám phần là người trộm vận của Thiền Đình.

Thấy bản thân lâu như vậy vẫn chưa có mở miệng, lại xem nét mặt Hàn Mộng Nguyệt dường như không được tốt lắm, Tiêu Lạc Hy liền biết mình cần phải lên tiếng.

" Cậu...đến tìm tôi có chuyện gì sao?".

Lúc này Hàn Mộng Nguyệt bèn nghĩ ra một kế. Cô làm bộ mặt đáng thương, khó xử mở lời.

" Thật ra...tôi cũng không phải tự nhiên mà tới. Nhà tôi ở nước ngoài làm ăn cũng rất tốt. Có điều mấy ngày trước công ty ba tôi đã phá sản. Giờ tôi thật sự bí bách rồi! Thiển Đình! Cậu là bạn tốt nhất của tôi. Có thể nào cho tôi mượn ba mươi tỷ được không? Tôi...".

Còn chưa có nói hết câu, Hàn Mộng Nguyệt đã nghe được người kia phản ứng dữ dội.

" Cô bị điên à! Ba mươi tỷ? Cô...".

Hàn Mộng Nguyệt ngay tức khắc ngẩng đầu đem hai mắt chớp chớp, hơi nghiêng đầu nhìn tới thái độ vừa rồi của

"cô bạn thân giả". Cô ở trong lòng liền khẳng định chắc như đinh đóng cột. Mộc Thiển Đình này chính là Tiêu Lạc Hy giả danh đã tráo đổi vận mệnh.

Nhưng cô không định vạch trần ngay. Cô vẫn còn muốn xem xem, cô gái tên Tiêu Lạc Hy này định giở trò gì?

Quả nhiên ngay sau đó Tiêu Lạc Hy phát giác ra mình đã thất thố. Bản thân vừa rồi có hơi nóng nảy, cô ta đành phải nhịn xuống tức giận trong người mà giải thích.



" Không phải là tôi không muốn cho cậu mượn...Mà là, số tiền nhiều như vậy, trong thời gian ngắn như này tôi thật tình không có cho cậu mượn. Cậu thông cảm nha! ".

Nhìn Tiêu Lạc Hy giả nai tỏ ra bất lực nói, Hàn Mộng Nguyệt chỉ là cười khẽ một tiếng, lại khua tay nói.

" Không sao. Vậy nếu không được thì cậu cho mình mượn tạm tầm mười tỷ thôi cũng được. Mộc gia giàu như vậy, đâu có lí mười tỷ cỏn con lại không có chứ? ".

Khuôn mặt Tiêu Lạc Hy lập tức bị hóa đá. Cô ta không nghĩ Hàn Mộng Nguyệt này lại mặt dày đến như vậy. Đã phá sản rồi còn đến tìm cô ta mượn tiền. Loại bạn như thế này tốt nhất không cần phải kết thân. Bây giờ cô ta có tiền rồi, là thiên kim tiểu thư cao quý, nào có thể cùng bọn hạ đẳng như thế này chơi chung.

Nhưng dù gì thì Hàn Mộng Nguyệt cũng tính là bạn thân của Mộc Thiển Đình trước đây. Cô ta không ngu tới mức phô ra bộ mặt thật đề cho Hàn Mộng Nguyệt nghi ngờ. Vẫn là cần một mặt giả tạo nói chuyện.

" Tôi cũng không phải là không muốn cho cậu đâu. Nhưng...tôi nghĩ là cậu nên trở về tìm cách giúp gia đình cậu đi ha. Tôi có quen với mấy ông lớn. Hay là tôi có thể dẫn cô đi làm quen, còn moi được tiền từ họ hay không thì phải dựa vào cậu rồi. Tôi thấy dáng vẻ cậu cũng không tệ... ".

Hàn Mộng Nguyệt còn chưa nghe hết đã muốn ngắt lời. Khóe mắt Hàn Mộng Nguyệt khẽ giật, trực tiếp đứng dậy tức giận mà hỏi.

" Cậu đây là có ý gì? Muốn tôi dùng quy tắc ngầm mồi chài tiền của mấy ông già đó sao?".

Thấy thái độ của Hàn Mộng Nguyệt gay gắt đến như vậy, Tiêu Lạc Hy ở trong lòng thầm khinh thường một cầu.

Đã sa ngã rồi còn ở đây giả bộ thanh cao cái gì chứ?

Tiêu Lạc Hy mỉm cười tỏ vẻ quan tâm thân thiết mà nói khẽ.

" Tôi đây cũng là có ý tốt cho cậu mà thôi!".

Ý tốt cái con khỉ! Tôi đây không thèm!



Hàn Mộng Nguyệt tức giận ở trong lòng thầm mắng chửi. Nét mặt cũng trở nên khó coi. Cô quay đầu cẩm túi xách lên rồi nói lại một câu trước khi đi.

" Tôi rất cảm ơn lòng tốt của cậu. Nhưng cái loại lòng tốt này tôi không nhận nổi đâu! ".

Nói rồi cô ấy tức giận bỏ ra khỏi biệt thự Mộc gia.

Tiêu Lạc Hy chỉ bỉu môi một cái. Trong lòng nhẹ nhõm vì giải quyết xong cái đứa bạn thân nghèo rách này.

Nhưng cô ta sẽ không thể nào ngờ tới, cô bạn thân nghèo rách mà cô ta nghĩ lại là một trong những gia tộc giàu có ở nước ngoài.

Ngay khi vừa rời khỏi Mộc gia, Hàn Mộng Nguyệt liền ngay lập tức lôi điện thoại ra gọi vào một dãy số. Đây là số mà lần trước Mộc Thiển Đình thật đưa cho cô để liên lạc.

Ngay khi đầu dây bên kia bắt máy, Hàn Mộng Nguyệt liền tuôn ra một trào phẫn nộ, tức giận kìm nén vừa rồi ở trong nhà đó bây giờ đều bộc phát ra hết.

" Thiển Đình! Mình chưa thấy loại người nào mặt dày vô sỉ như cô ta! Mình nói nhà mình phá sản để thử lòng cô ta, muốn mượn tiền cô ta, nhưng cô ta không những không cho mình mượn, còn nói giúp mình đi kiếm tiền từ mấy lão già dùng quy tắc ngẩm với mình! Mình khinh! ".

Hàn Mộng Nguyệt nói một thôi một hồi như muốn trút hết mọi phẫn nộ ra bên ngoài. Mộc Thiền Đình bên này đang trong phòng làm việc vẽ ra bản thiết kế mới cho Lục thị, lại nghe được giọng của cô bạn mà không nhịn được cười, cô nói: " Giờ thì cậu tin mình rồi à? ".

" Mình mà không tin cậu thì mình chính là con ngốc để con nhỏ xấu xa Tiêu Lạc Hy kia dắt mũi à? Cô ta còn không biết, trước đây mình vay tiền cậu xây dựng khu resort ở nước ngoài đến gần trăm tỷ cậu còn cho mình mượn. Vậy mà mình mới chỉ mượn cô ta ba mươi tỷ cô ta đã lòi cái đuôi cáo ra rồi! ".

"Được rồi được rồi! Không nói qua điện thoại nữa. Lúc nào rảnh chúng ta gặp mặt nói trực tiếp. Mình cúp máy đây! Đang làm thiết kế mới ".

" Vậy bye! Mình vẫn còn rất tức cô ta! ".

Cúp điện thoại. Mộc Thiển Đình ngồi trên bàn làm việc khẽ lắc đầu cười. Tính tình nóng nảy của Hàn Mộng Nguyệt đúng là không thể sửa được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.