Một lát thì Tiêu Lạc Hy xuất hiện. Hàn Mộng Nguyệt nhìn cô ta mỉm cười chào hỏi.
" Thiển Đình! Cậu cuối cùng cũng xuống rồi! Để tôi đợi hơi lâu rồi đấy! ".
Câu nói nửa đùa nửa thật, Tiêu Lạc Hy nhìn qua cô gái đang ngồi vô tư tự nhiên trên sofa mà im lặng một lúc như thể đánh giá. Ánh mắt có hơi khác lạ này của Tiêu Lạc Hy ngay lập tức khiến cho Hàn Mộng Nguyệt chú ý. Lẽ nào thật sự là cái sự tình kia? Cô gái này xác thực có tám phần là người trộm vận của Thiền Đình.
Thấy bản thân lâu như vậy vẫn chưa có mở miệng, lại xem nét mặt Hàn Mộng Nguyệt dường như không được tốt lắm, Tiêu Lạc Hy liền biết mình cần phải lên tiếng.
" Cậu...đến tìm tôi có chuyện gì sao?".
Lúc này Hàn Mộng Nguyệt bèn nghĩ ra một kế. Cô làm bộ mặt đáng thương, khó xử mở lời.
" Thật ra...tôi cũng không phải tự nhiên mà tới. Nhà tôi ở nước ngoài làm ăn cũng rất tốt. Có điều mấy ngày trước công ty ba tôi đã phá sản. Giờ tôi thật sự bí bách rồi! Thiển Đình! Cậu là bạn tốt nhất của tôi. Có thể nào cho tôi mượn ba mươi tỷ được không? Tôi...".
Còn chưa có nói hết câu, Hàn Mộng Nguyệt đã nghe được người kia phản ứng dữ dội.
" Cô bị điên à! Ba mươi tỷ? Cô...".
Hàn Mộng Nguyệt ngay tức khắc ngẩng đầu đem hai mắt chớp chớp, hơi nghiêng đầu nhìn tới thái độ vừa rồi của
"cô bạn thân giả". Cô ở trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-tay/3584736/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.