Lục Chính Thần kéo Mộc Thiển Đình ra một góc vắng người không ai chú ý tới để nói chuyện.
Mộc Thiển Đình nhìn tới người đàn ông khuôn mặt có chút hậm hực, không vui hiện rõ trên mặt, cô nghi hoặc, khó hỏi mà ngây thơ hỏi người trước mặt.
" Cậu làm sao vậy? Sao lại khó chịu chứ? Tôi cũng đâu có làm gì đâu ".
" Cô không làm gì nhưng mà tên Khương Hạo Thiên kia thì có! ".
Lục Vũ Thần đột nhiên trở nên bực bội, giọng nói cũng đề cao hơn bình thường. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại phải tức giận nữa.
Chỉ là vừa rồi nhìn thấy Khương Hạo Thiên kia đưa tay vén tóc cho cô, ánh mắt của tên đó nhìn người con gái này rất có tình. Hắn có thể nhìn ra tên kia ánh mắt ngập tràn mê mẩn. Đây chính là trực giác của đàn ông. Như thể một vũ khí không tên giúp cho Lục Chính Thần vừa nhìn liền xác định được tình địch của mình.
Lục Chính Thần vừa có chút bực mình, lại không biết nên nói gì. Hắn nói cô gái ngốc này sao lại ngốc như vậy chứ! Tên kia nhìn thế nào cũng là có ý đồ với cô. Vậy mà còn ngây thơ hỏi hắn vì sao khó chịu?
Ngữ khí có chút quá kích của Lục Chính Thần khiến cho Mộc Thiển Đình ngẩn cả người, đầu óc mơ hồ càng không rõ ý tứ của hắn rốt cuộc là muốn nói cái gì? Cô khẽ nhăn mi, nhẹ giọng chầm chậm nói.
" Khương Hạo Thiên thì sao? Anh ấy chọc gì đến cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-trong-tay/3584722/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.