Hai mươi năm sau.
Phương bắc Cổ Hoạ đại sâm lâm, minh nguyệt treo trên cao.
Đại sâm lâm ban đêm không giống náo nhiệt thị phi nơi.
Râm ran tiếng ve kêu, yên tĩnh đến đáng sợ.
Không gian như bị hắc ám nuốt chửng, chỉ có từng cái nho nhỏ đôm đốm chớp tắt trong đêm mà lại số lượng không ít khiến cảnh tượng có chút mỹ lệ.
Thỉnh thoảng bắt gặp vài loại kì hoa dị thảo phát ra quang hoa, ánh sáng từng tia đẩy lùi một chút hắc ám.
Chỉ là đừng nhìn nó như vậy mê hoặc, hồng nào mà lại không gai ?
Chưa kể đến bản thân nó là hung tính thực vật hay không, thế nhưng khả năng rất cao đã bị một cái cá thể chiếm lấy làm của riêng.
Tỉ như Cẩm Lan Băng Cúc đoá hoa này, sinh sôi nơi không cần quá mức âm hàn cho nên rất dễ phát hiện, nó mang tính hàn độc rất cao lại chiêu mộ không ít băng hàn thuộc tính sinh linh.
Không hiểu chuyện đến gây, đại giới bỏ ra sẽ rất lớn.
Mà lại, làm sinh linh trong Cổ Hoạ đại sâm lâm, không giống ngớ ngẩn Nhân tộc tu sĩ lạc vào trốn rừng thiêng nước độc, tất cả Yêu tộc tu sĩ đều hiểu rõ xu cát tị hung địa phương.
Bọn chúng mạnh nhất chính là linh giác.
Lúc này đâu đó trong một nhánh ẩm ướt rừng sâu.
"Xoạt xoạt"
Yên tĩnh bị phá vỡ.
Từng cái bóng đen xuyên phá màn đêm yên tĩnh, có nhân hình cũng có bốn chân thú hình, bọn chúng hướng về một phía như đang truy đuổi cái gì.
Tiểu động vật bị kinh động sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-thien-to/217892/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.