Chịu đựng áp chế từ hai món Đế binh, Tỳ Sa Hoàng nguyên bản kim sắc bản thể, dần dần có thể thấy được trên từng hạt kim sa, nhiễm lấy đỏ tươi huyết sắc.
Nàng gặp trọng thương.
Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Vu Hoàng, ngươi dám hướng bản hoàng động thủ ?"
Vu Hoàng cười hiền hoà, bình thản nói: "Tiểu oa, ta hướng ngươi ra tay, có cái gì không dám ?"
"Năm đó Nhân Đế, bản hoàng còn tự tay tiễn đưa a."
Hoàng Đế hai mắt co rụt lại, năm đó Nhân Đế tuổi già sức yếu lại bị trọng thương, không chịu nổi khoảnh khắc chính là kêu gọi tín nhiệm thuộc hạ hướng về tây thiên cực lạc xin mượn Thánh dược chữa thương.
Tín nhiệm thuộc hạ, cũng là Vu Hoàng, nghìn năm kề vai tác chiến, khiến Nhân Đế vô cùng tin tưởng Vu Hoàng.
Dù sao Vu tộc, cũng từng là Nhân tộc, nhưng theo ý nghĩa nào đó mà thức tỉnh thành Vu tộc.
Đồng chi đồng nguyên, Nhân Đế vì vậy mà không ngại giao tiếp.
Chỉ là sau khi Vu Hoàng trở về, Thánh dược được mang lên đầy đủ, nhưng Nhân Đế cũng là qua đời, để lại vô vàn khúc mắc.
Nhưng ngại Vu Hoàng tu vi cường đại, không ai dám bén xén bàn ra.
Hoàng Đế ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, hai mắt co rụt hướng Vu Hoàng nhìn nói:
"Là ngươi sát hại phụ đế ?"
Vu Hoàng cười lạnh: "Ngươi bị lãng tai ?"
Hoàng Đế giờ phút này, sát ý nồng nặc đến cực điểm, vượt qua so với Tỳ Sa Hoàng thù hận, muốn giết chết Vu Hoàng lâp tức.
Hắn hai mắt hoá đỏ, như ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-thien-to/217885/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.