Chương trước
Chương sau
Tộc trưởng phủ đệ, Hắc Tuyệt tộc trưởng phía sau hậu viện.
"Hắc Tuyệt đại nhân, ngươi vì sao bỏ qua Hổ tộc bọn hắn ?" Hắc Thanh nói.
Nhìn trước mắt trung niêm nam tử đang thưởng thức trà, Hắc Thanh có một cỗ khó chịu.
Hắc Tuyệt cười nói: "Hắc Thanh, ngươi phải lấy đại cuộc làm trọng."
"Ta biết ngươi năng lực, ngươi có khả năng đánh bại Hổ Ca, thế nhưng đánh bại sau khi lại làm sao ?"
"Một khi năm tộc đại quân gặp phải tử vong, lúc đó Mộc Vương lão già đó cũng sẽ đến đây a."
Hắc Thanh nghe Hắc Tuyệt xưng Đạo Mộc Yêu Vương là lão già, sống lưng đều chảy mồ hôi ròng.
Đây là một vị tuyệt đại Yêu Vương a tộc trưởng đại nhân, ngươi hay là cẩn thận một chút.
"Năm tộc bên trong không tin tưởng nhau, chỉ cần nho nhỏ ly bác kế, không phải bọn chúng tự xử sao ?"
Hắc Tuyệt nhẹ nhàng nói.
Hắc Thanh nói: "Ba cái tiểu tộc mà thôi, không đáng quan tâm, nhưng Hổ tộc cùng Hồ tộc lại khác a tộc trưởng."
"Bọn hắn nếu lần này thuận lợi trở về sau khi leo lên đầu chúng ta phá, danh tiếng chắc chắn sẽ lên cao, lúc kia Hắc Ngạc tộc có thể sẽ bị bất lợi."
Hắc Tuyệt đặt ly trà xuống lắc đầu nói: "Sẽ không, Hổ Ca bọn hắn ta đã trong lòng chúng chôn xuống bóng ma."
"Thứ nhất, chúng sẽ không dám đến đây lần nữa."
"Thứ hai, không giết chúng có thể làm các tộc Cổ Hoạ thấy được Hắc Ngạc không phải dã tâm ác thú hung vật các loại, sau này ta tộc cũng cần ngoại giao, đây chính là bàn đạp cho việc đó."
"Thứ ba, phía nam Hầu tộc cùng Đào Hoa đại sâm lâm một mực nhìn chằm chằm, ta Hắc Ngạc tộc nội tình hay là ít lộ ra ngoài là tốt nhất."
Dừng một chút, Hắc Tuyệt lại nói: "Đúng rồi Hắc Thanh, ngươi nàng dâu Hoạ Phù kia thế nào rồi ?"
Hắc Thanh nghe vậy, rơi vào chán nản nói: "Không giấu gì tộc trưởng, nàng đã chết a."
"Nghe nói là tên kia Quân cấp sát thủ đưa đến Kim Mã Thái Qua độc, nàng đã là vô pháp cứu chữa."
Hắc Tuyệt thấy vậy, nói: "Ta nhìn không hẳn vậy."
"Vào đi."
Từ bên ngoài đi vào biệt viện ba người, là Hắc Bào Hoạ Phù còn có dược lão.
"Bái kiến tộc trưởng đại nhân." Cả ba đều khom mình hành lễ.
Dược lão lên tiếng: "Không giấu gì đại nhân, ta vô pháp giải được Kim Mã Thái Qua độc, nàng sống được là do nàng mệnh lớn."
— QUẢNG CÁO —

Hắc Bào nắm chặt tay Hoạ Phù, quỳ một chân xuống khom đầu hướng Hắc Tuyệt nói: "Tộc trưởng đại nhân, cầu ngài tha cho nàng một con đường sống."
"Nàng thai nhi đã mất vì Kim Mã Thái Qua độc, may mắn lắm mới giữ được một mạng, cầu ngài đừng tước nó đi."
Nói đến đây, Hắc Bào hai mắt chảy xuống hai hàng lệ thuỷ.
Hắc Thanh nhìn hài tử như vậy hành động, trong lòng cũng đau đớn, nhưng không tiện mở lời cho nên chỉ có thể nhìn Hắc Tuyệt phản ứng.
Hoạ Phù không nói gì, nàng một mực bơ phờ khuôn mặt, như mất đi cái gì quan trọng đồ vật.
Hắc Tuyệt nhìn trước mắt tràng cảnh, không những không phẫn nộ, miệng lại mỉm cười nói:
"Tiểu Bào tử, ta nói qua lấy của nàng mạng sao ? Ha ha."
Hắc Thanh nghe vậy vội mừng nói: "Bào nhi, còn không mau đa tạ tộc trưởng."
Hắc Tuyệt sắc mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Bào tử, ngươi nghe ta hỏi."
"Nàng nếu trước đó, sinh ra hài tử không phải là của ngươi, ngươi sẽ làm sao ?"
"Nàng nếu như có một quá khứ đau hận, ngươi sẽ làm sao ?"
"Nàng muốn báo thù sau này, ngươi sẽ làm sao?"
Hắc Bào ngẩn ra, nói: "Tộc trưởng đại nhân, ngươi từng câu hỏi đều là trước kia ta nghĩ qua."
"Hài tử không phải của ta, ta vẫn thương yêu hết mực."
"Của nàng hận cũng là của ta, sau này ta sẽ báo thù cho nàng."
"Chỉ xin tộc trưởng ngài để nàng an ổn mà sống, cũng là đối với Hắc Bào làm ra đại ân rồi a."
Hắc Tuyệt gật đầu, tiếp đó nhìn về Hoạ Phù nói: "Tiểu Phù, ngươi là nữ nhi của Hoạ Linh sao ?"
Nghe Hoạ Linh hai chữ, Hoạ Phù vô hồn đôi mắt sáng lại một tia, nhìn Hắc Tuyệt nàng nói: "Hồi tộc trưởng, đúng tiểu nữ."
Hắc Tuyệt nói tiếp:
"Năm đó ta từng quen biết qua Hoạ Linh tại Mộc Vương lão già thọ yến, không nghĩ cũng là gần cuối gặp mặt."
"Được rồi, sau này ngươi có thể xem Hắc Ngạc tộc nơi này là nhà, không cần lo lắng."
Hắc Bào nghe vậy quá đỗi vui mừng, cảm tạ một tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Có Hắc Tuyệt lời nói này, cho dù là cao tầng Hắc Ngạc tộc cũng không thể làm khó Hoạ Phù.
"Tiểu Phù, ngươi phải bình tĩnh nghe ta nói một câu." Hắc Tuyệt thanh âm nghiêm túc nói.
"Ta từng đi qua gặp Mộc Vương lão già kia, đưa ra ngươi tinh huyết cho hắn xem, cũng nói về Hắc Thuỷ hai dòng thuỷ lưu biến động tình hình."
"Lão già đó lịch duyệt vô cùng lớn, có thể coi là bộ não của Yêu tộc chúng ta, cho nên rất ít thứ hắn không biết."
"Kết quả chính là, ngươi trong bụng từ đầu đã không có cái gì thai nhi."
Hoạ Phù hai mắt co rụt lại, không chỉ nàng toàn bộ ở đây đám người đều giật mình.
Dược lão hô: "Không thể nào, ta là người đã thấy rõ ràng nàng hỉ mạch a."
Hắc Tuyệt lắc đầu nói: "Có những thứ mắt thấy tai nghe chưa hẳn là đúng, ta tin tưởng phẩm hạnh cùng con người lão Mộc."
"Hắn cũng là ta ít ỏi kính trọng một người trong đó."
"Cái này sự tình có liên quan Hắc Ngạc tương lai, hắn sẽ không nói xằng bậy."
Hắc Tuyệt lại hướng Hoạ Phù nói: "Bản tộc trưởng không muốn ngươi đau buồn, cho nên nói ngươi lời vừa rồi, ngươi từ trước giờ vốn không có thai nhi."
"Cho nên không cần lại dằn vặt, hãy trọn vẹn sống tiếp."
"Ngươi cũng yên tâm, Hoạ Linh thân nữ ta cũng rất hài lòng, không cần lo lắng bị đẩy ra Hắc Thuỷ, ha ha."
Hắc Tuyệt cười to nói.
Một bên Hắc Thanh lườm hắn, nhìn Hắc Tuyệt bộ dáng làm gì còn uy nghiêm a.
Nhưng Hắc Thanh trong lòng cũng như tràn vào một dòng nước ấm, Hắc Tuyệt đây là xem hắn như người một nhà, đối với hắn hài tử coi như thân sinh đồng dạng.
Đây là cỡ nào cảm tình thâm trọng.
Hắc Bào nói: "Tạ tộc trưởng đại ân, sau này Hắc Bào nguyện vì Hắc Ngạc tộc xã thân quên mình."
"Ta cũng sẽ dùng cả đời gìn giữ nàng, không lại để nàng tổn thương."
. . .
"Ầm."
"Làm sao có thể như vậy, hai cái đều là đứng đầu trong Ám Lâu, cứ như vậy bị bắt giam ?"
"Ngươi không phải nói bọn hắn có thể tự sát trước khi thẩm phán xảy ra sao ?"
— QUẢNG CÁO —

Hầu tộc tổng soái Tôn Thiết giận dữ quát.
Vân Ba vị này phân đà chủ Ám Lâu tại Cổ Hoạ nói: "Khó trách bọn hắn, dù sao lần này ra tay người là Hắc Tuyệt a."
"Lại là Hắc Tuyệt, năm đó các ngươi cũng không giết được hắn, bây giờ cũng không, như vậy cái này Ám Lâu còn tồn tại ý nghĩa gì ?" Tôn Thiết quát lớn.
Vân Ba trợn hai mắt nói: "Tôn Thiết ngươi hay là ngậm miệng lại."
"Một khi năm đó sự tình bị tra ra, chết đầu tiên chính là ngươi."
"Vì ngươi năm đó nhiệm vụ, đời trước Ám Lâu phân đà chủ đã bỏ mạng, ngươi không thấy có lỗi sao ?"
Tôn Thiết cười lạnh nói: "Có lỗi ? Nhận tiền thì làm việc, đây là các ngươi muốn, ta có tội gì ?"
Vân Ba hai mắt phiếm hồng, đời trước Ám Lâu phân đà chủ chính là nàng mẫu thân.
So với hận Hắc Ngạc tộc, nàng càng hận Tôn Thiết.
Đời trước Ám Lâu phân đà chủ thiết lập phân đà cơ sở tại phía đông Cổ Hoạ, không nghĩ đến bị Hắc Ngạc tộc điều tra đi ra, huyết tanh mưa máu càn quét hết thảy.
May mắn không lộ đi ra Vân tộc bóng dáng, bởi vì Vân tộc toàn bộ đều là sát thủ Ám Lâu.
Toàn tộc biết không thoát kiếp này, cùng một chỗ tự sát.
Nàng vị này công chúa cũng là sót lại duy nhất người tẩu thoát được.
Trở thành tiếp theo Vân tộc tộc trưởng, khai sáng ra Bạch Vân Lâu, lại di đô thiết sở tại Hầu tộc tổ địa.
Bởi vì nàng sợ hãi Hắc Ngạc tộc tìm đến, duy nhất nơi không có dấu chân Hắc Ngạc chính là phía nam xa xôi Vô Danh Sơn Hầu tộc.
Đáng tiếc, Hầu tộc bên trong lại có một cái càng đáng ghét Tôn Thiết.
Nhiều năm điều tra nàng mới biết được, năm đó hết thảy đều liên quan Tôn Thiết nhiệm vụ.
Tôn Thiết nhiệm vụ năm đó, giết chết còn trẻ tu vi Tướng cấp Hắc Tuyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.