Chương trước
Chương sau
Giờ khắc này, trong phủ thành chủ.
Thiên Hà thở dài một tiếng, phiền phức lớn rồi, mấy tên khốn kiếp kia, đến cùng là kẻ nào đang sát lục Tử Linh?
Bên cạnh hắn, viên lệnh bài to lớn không ngừng chấn động liên hồi.
Thiên Hà thở dài, nói: "Thành Chủ lệnh chấn động, thượng cổ Tử Linh sắp thức tỉnh rồi! Không thể tiếp tục giết Tử Linh, mấy tên khốn kiếp đó... Nhất định phải chôn sống chính mình mới vừa lòng sao?"
Một khi dẫn xuất Nhật Nguyệt cảnh Tử Linh, dù chỉ là Nhật Nguyệt nhất trọng thì hắn cũng bó tay, không thể giải quyết được.
Hầu hết Thượng cổ Tử Linh đều là Nhật Nguyệt cảnh.
Cực kỳ đáng sợ!
Năm đó Hạ Long Võ chém chết một đầu Nhật Nguyệt Tử Linh, kém chút đã bị nó thủ tiêu, cuối cùng đành phải mang theo thương thế nặng rời đi.
Thiên Hà thành chủ thầm mắng một tiếng, đám thiên tài kia thật tà môn.
Dưới tình huống bình thường, lẽ ra không nên gây chuyện tới tầm này mới phải.
Kẻ sát lục Tử Linh lẽ ra đã sớm xử lý mới đúng, thế nhưng đã xuất hiện nhiều Sơn Hải Tử Linh như vậy mà kẻ cầm đầu vẫn chưa chết, thời gian càng trôi qua lại càng có nhiều Tử Linh hội tụ. Toàn bộ thành trì đều đã bị tử khí bao trùm.
"Kì quái!"
Thiên Hà lắc đầu, mặc kệ, việc này chính mình cũng không tiện nhúng tay.
...
Mà lúc này Tô Vũ vẫn đang tiếp tục điên cuồng sát lục.
Giết giết giết!
Sát khí bốn phía!
Một viên thần văn tự nhiên hình thành, đây là viên thần văn thứ 25 của hắn, “Tử”.
Đêm nay hắn đã sát lục nhiều lắm!
Thần văn chữ “Tử” cũng vì thế mà thiên sinh phác hoạ!
Từ lúc nó xuất hiện, tử khí trên thân Tô Vũ càng thêm nồng đậm, hắn bây giờ cơ hồ không khác gì Tử Linh, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn tới cực điểm.
Hắn không quan tâm gì hết.
Bọn gia hỏa này muốn giết hắn thì đều phải trả giá đắt.
Lúc bấy giờ, phần lớn Tử Linh đều tập trung ở bên này, về phần Tần Phóng hoặc là Cục lông nhỏ, miễn đừng chạy lung tung thì sẽ không gặp phải chuyện gì.
Trên không trung, Sơn Hải Tử Linh đã đạt đến 12 đầu.
Đây là một con số vô cùng đáng sợ!
Thành Khải và Cửu Huyền triệt để lâm vào biển đen Tử Linh.
Tử khí tràn lan xung quanh hai người. Cửu Huyền cắn răng, ngọc phù trong tay rung động, nàng muốn ra tay sát lục toàn bộ Tử Linh, sau đó cấp tốc bỏ chạy, tìm cổ ốc ở trong tầng sâu ẩn nấp, chờ đợi cứu viện!
Nhưng Thành Khải lại không hạ đưa quyết tâm, không muốn làm như vậy.
12 đầu Sơn Hải Tử Linh, một khi đều bị giết thì chắc chắn sẽ dẫn xuất thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh, có lẽ còn không chỉ một đầu... Khi đó, toàn bộ những người khác trong thành liền chết chắc.
Gã không quan tâm tới đám thiên tài kia, nhưng Ngân Khải vẫn còn ở bên ngoài.
Huyền Khải nhất tộc ở cổ thành bây giờ chỉ còn lại mỗi gã và Ngân Khải, các vị đồng tộc còn lại đều đã chết sạch!
Cửu Huyền cũng đang do dự, bởi vì Đạo Thành vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm Ma Đa Na.
Sát lục đám Tử Linh này, dưới tình huống bọn họ không chuẩn bị thì chạy như thế nào?
Mà ngọc phù trong tay nàng càng thêm sáng chói.
Cửu Huyền thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Giết đi! Không còn cách nào đâu. Thành Khải tướng quân, thực lực ngươi mạnh hơn, hiện tại truyền âm phù vô dụng, ngươi hô một tiếng, báo bọn hắn biết mà chạy trốn..."
Thành Khải chợt nghĩ ra một cách: "Hay là ngươi thử liên hệ Liệp Thiên các xem, có lẽ sẽ có biện pháp!"
Cửu Huyền nghe vậy liền vội vàng lấy ra điểm bảng.
"Có thể giải quyết mối nguy Tử Linh ở Thiên Diệt thành không?"
"Tạm thời còn chưa điều tra ra được căn nguyên náo động, vô phương giải quyết!"
...
Giờ phút này, tại Liệp Thiên các.
Vô Diện trưởng lão nói: "Liên hệ Tô Vũ, hỏi hắn xem Tử Linh hỗn loạn có phải là do hắn làm hay không?"
Người đeo mặt nạ cấp tốc liên hệ.
Một lát sau, nhận được đáp án, mặt nạ biến sắc, "Trưởng lão, hắn nói là muốn biết thì mau đưa hắn một viên thần văn thơm nhất ngọt nhất vạn giới, bằng không hắn sẽ không tiết lộ gì hết."
"Thơm ngọt con mẹ nó!"
Vô Diện trưởng lão giận dữ, "Hỏi hắn có muốn thần văn chữ “Hương” của Thần tộc hay không? Hay là thần văn chữ “Hương” của các tộc khác? Đều rất thơm!"
Thật sự là do Tô Vũ gây ra cục diện này?
Lão không xác định!
Nếu là Tô Vũ, vậy thì có chút đáng sợ, hắn làm sao làm được?
Rất nhanh, đối diện đã đáp lời.
"Đều đưa đến ta xem!"
"..."
Người đeo mặt nạ vô lực chửi bậy, "Trưởng lão, hình như hắn muốn thật kìa."
Vô Diện trưởng lão cũng bó tay rồi, ngươi thật sự muốn thu gom hết thần văn chữ “Hương” của vạn giới mới vừa lòng?
"Nói với Tô Vũ, có thể chuẩn bị cho hắn, thế nhưng mau ngừng tay lại đi. Chúng ta cũng có người ở ngay trong cổ thành, cứ tiếp tục như vậy, Tử Linh đại loạn, dẫn xuất thượng cổ Tử Linh ra thì người của chúng ta cũng không chịu nổi!"
Người đeo mặt nạ liền quay lại màn hình trao đổi, một lát sau, dị dạng nói: "Trưởng lão, Tô Vũ nói muốn giết sạch hết thảy kẻ địch! Người nào còn ở trong thành không đi thì đều tính là kẻ địch của hắn. Nếu Liệp Thiên các chúng ta không muốn bị hắn giết thì tốt nhất là bây giờ lập tức chuẩn bị thần văn thơm thơm đưa đến, bằng không về sau hắn sẽ giết luôn chúng ta..."
"..."
Vô Diện trưởng lão đờ đẫn, đại gia, ngươi mạnh miệng như vậy?
"Không cần để ý hắn nữa! Chưa chắc đã là Tô Vũ. Cái tên này bây giờ nói chuyện không có một câu nói thật, không đáng tin cậy!"
Hiện tại Vô Diện trưởng lão lười lãng phí thời gian trên thân gia hỏa này.
...
Trong phòng nhỏ.
Cục lông nhỏ nhìn chằm chằm điểm bảng, tiếc nuối không thôi.
Nó thật sự rất muốn làm giao dịch với Liệp Thiên các, có điều nó không liên lạc được với Hương Hương, vả lại Hương Hương cũng sẽ không bao giờ vì mấy viên thần văn mà lựa chọn từ bỏ Tử Linh chi loạn.
Điểm này Cục lông nhỏ vẫn rất rõ ràng.
Thật là đáng tiếc!
Thần văn đến miệng rồi mà còn rơi mất, aiiz, đáng thương cho bản cục lông.
Được rồi, lần sau nó sẽ xúi giục Hương Hương đi cướp đoạt Liệp Thiên các, không được thì... Còn có thể kêu Đại Đại đi đoạt mà!
Cướp đoạt... Trước kia trong đầu nó không có khái niệm như vầy, nhưng hiện tại lại có.
Trước kia Cục lông nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, nhưng bây giờ thì nó biết nhiều thứ lắm.
Lúc còn sống với Cục lông lớn, cả ngày nó chỉ theo bên người y để ngủ. Khi đó nó chỉ là một tiểu hài tử không biết gì về thế sự. Từ khi bị bắt về Nhân cảnh rồi bị Tô Vũ mang đi, nó liền học được rất nhiều thứ.
Đều là học từ chỗ Tô Vũ.
Tô Vũ thấy cái gì, làm cái gì, Cục lông nhỏ thông tuệ đều sẽ bắt chước học theo.
Ngoại trừ đối với việc ăn nhớ mãi không quên... Kỳ thật Cục lông nhỏ cũng không quá đơn thuần như lời nói và dáng vẻ bề ngoài của nó.
Tỉ như việc đánh cướp Liệp Thiên các…
Ý nghĩ này bắt đầu sinh ra khi nó chứng kiến thấy Liệp Thiên các có thật nhiều bảo vật, đặc biệt là thần văn thơm thơm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.