Chương trước
Chương sau
Gã Thạch nhân phiền phức đó quả thực rất mạnh, mặc dù không phải Văn Minh sư thế nhưng gã lại có biện pháp khắc chế Văn Minh sư. Biển ý chí của gã quá vững chắc, Văn Minh sư rất khó làm rung chuyển, thân thể lại không bằng gã, Tô Vũ đại khái sẽ không thể địch lại.
Hắn hơi buồn bực!
Liên tục tao ngộ một đám cường giả không thể địch nổi, thực lực không thể coi là quá mạnh cũng chẳng ai là Sơn Hải, điều này khiến Tô Vũ uể oải khó kiềm được.
Phù Thổ Linh nhắc nhở một câu, rất nhanh lại hỏi: "Đạo hữu, ngươi biết thuật độn thổ à?"
Đây mới là chuyện mà Phù Thổ Linh cảm thấy hứng thú!
Gã phát hiện đối phương có thuật độn thổ rất nhanh, nhanh đến đáng sợ, gần như tương tự chính mình.
Tô Vũ thản nhiên đáp: "Biết, Thổ Linh tộc đạo hữu có gì chỉ giáo?"
"Không không không..."
Phù Thổ Linh truyền ra tiếng cười, "Đạo hữu, nơi đây không phải chỗ tốt để nói chuyện, lúc Thạch phiền phức kia chiến đấu thì rất điên cuồng, sau khi tiêu hao nguyên khí quá lớn gã liền rút lui, chi bằng chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện nhé?"
Tô Vũ hơi ngẩn ra, ồ, dựa theo ngươi nói thì tên Thạch nhân phiền phức kia không phải đồ ngu, còn biết tiêu hao quá lớn thì phải rút lui.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vùng trời, Lôi Tuyệt căn bản không nói rõ lí do gì với Thạch nhân hết, cắm đầu liền đánh.
Hắn biết, muốn nói chuyện với Thạch nhân là điều không thể.
Không đánh một trận thì Thạch nhân sẽ không bỏ qua cho hắn, mà bị Thạch nhân khắc chế, hắn cũng chỉ có thể đấu ngang ngửa với tên kia, mơ hồ còn rơi vào thế hạ phong.
Đương nhiên, luận về lực bền bỉ, Thạch nhân chưa chắc đã bằng Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, cấp tốc độn thổ theo Phù Thổ Linh rời đi, vừa độn thổ vừa truyền âm: "Thổ Linh tộc đạo hữu nói ra suy nghĩ của mình đi."
"Không có gì, ta chỉ muốn hỏi đạo hữu, thuật độn thổ này của ngươi... Vì sao lại tương tự với Ngũ Hành tộc độn thuật bọn ta? Đạo hữu có nghiên cứu Ngũ Hành tộc độn thuật không?"
Tô Vũ không phủ nhận mà nói thẳng: "Phải, độn thuật là do ta học của Ngũ Hành tộc, ta hao phí nhiều năm, vẽ ra nhiều thần văn, trong đó có Thổ thần văn, Thổ đạo hữu không phải là muốn cướp đoạt thần văn của ta đấy chứ?"
"Đừng hiểu lầm!"
Phù Thổ Linh lại nói: "Đạo hữu, vậy ngươi biết thủy độn chi thuật không?"
Tô Vũ đáp lại: "Biết, làm sao vậy?"
"..."
Phù Thổ Linh bỗng nhiên khựng lại, phía dưới mặt đất mơ hồ lộ ra một đôi mắt nhìn về phía Tô Vũ, "Đạo hữu biết thủy độn chi thuật?"
"Biết chứ!"
Tô Vũ kỳ quái nhìn gã, "Có cái gì lạ đâu. Ngũ Hành độn thuật ta đều biết!"
Dứt lời, hắn không hóa thủy mà là ngưng tụ ra một vũng nước rồi xuyên thấu vào trong đó, đây là thuật chạy trốn bằng đường thuỷ thông thường, về chuyện hóa thủy trốn chạy, đó là thiên phú kỹ, không giống độn thuật thường thấy.
"..."
Phù Thổ Linh hơi nghi hoặc một chút, chạy trốn bằng đường thủy cũng không hiếm lạ, gã chỉ là có chút nghi hoặc nhỏ, trước đó Thủy Linh tộc mà gã đã gặp và kẻ trước mắt này có quan hệ gì?
Nghe được hắn biết thủy độn, Phù Thổ Linh còn nghĩ rằng hai kẻ mình gặp là một.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì gã lại cảm giác mình cả nghĩ quá rồi, Nhân tộc sao có thể giả mạo làm Thủy Linh tộc được?
Tô Vũ lại nói: "Thổ đạo hữu nếu không có chuyện gì khác, vậy chúng ta tốt nhất tách ra. Lôi Tuyệt sẽ tiếp tục truy sát ta, Thần Ma đều như thế, Ngũ Hành tộc đạo hữu không muốn bị liên lụy chứ?"
Phù Thổ Linh đi theo hắn cũng chỉ là muốn phán đoán tình huống, không hứng thú giúp đỡ gì Tô Vũ cả, lúc này gã cũng không khách sáo từ chối.
Chờ đến khi Tô Vũ muốn độn địa rời đi, bỗng nhiên gã lại lên tiếng: "Đạo hữu đã lên mười vị trí đầu Địa bảng, chúc mừng chúc mừng!"
"Địa bảng?"
Tô Vũ còn chưa biết việc này, Phù Thổ Linh thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi: "Đạo hữu không có Liệp Thiên bảng điểm bảng à?"
"Ngươi có hả?" Tô Vũ thẳng thắn đáp: "Vật kia ta lo nó có công hiệu định vị, các ngươi mang theo nó không sợ bị Liệp Thiên các săn giết sao?"
"..."
Phù Thổ Linh ngoài ý muốn vô cùng, "Không sợ, mang theo cái này chính là vì chờ người Liệp Thiên các tới cửa rồi săn giết bọn hắn a!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, hắn ngỡ ngàng phát hiện hình như mình đã hiểu lầm cái gì!
Phù Thổ Linh cũng thật sự rất bất ngờ, "Đây là Dục Hải bình nguyên, cường giả tao ngộ chúng ta có xác suất rất nhỏ, dù cho có khả năng định vị chúng ta thì người tới cũng là kẻ yếu. Tuy tìm chúng ta đơn giản thế nhưng kẻ yếu tới cũng chỉ là tặng mạng. Điểm bảng còn có thể hỗ trợ tìm hiểu biến hóa trước mắt, vì sao không nên mang theo? Cùng lắm thì ra khỏi Dục Hải bình nguyên lại vứt bỏ, hoặc là mang về đại bản doanh nhà mình, chẳng lẽ Liệp Thiên các còn có thể giết tới đại bản doanh sao?"
Gã thấy cực kỳ ngạc nhiên trước lý do của “Thôi Lãng”. Chúng ta tới Dục Hải bình nguyên không phải là vì giết chóc à?
Liệp Thiên các tìm tới mới tốt!
Có gì phải lo lắng, còn sợ bị người định vị, định vị thì cứ định vị đi, tại địa phương quỷ quái này, dù cho cường giả biết ngươi ở đâu cũng chưa hẳn có thể chạy tới, không có gì đáng lo lắng.
Tô Vũ thở hắt ra!
Hiểu lầm!
Hắn không nghĩ tới, đám thiên tài rõ ràng đều có suy nghĩ này, định vị thì định vị, ngươi đến, ta sẽ giết!
Tự tin cỡ nào!
Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng dâng lên cảm giác kích động. Đây là Chư Thiên chiến trường, đây là một sàn đấu săn giết, đây là mộ địa chôn thây thiên tài, mọi người đều biết chính mình đang làm gì.
Mục tiêu cuối cùng là vì làm cho bản thân mạnh lên!
Cho nên, bọn họ không e ngại nguy hiểm.
Bất cứ ai đều nghĩ như thế!
Bao gồm cả Phù Thổ Linh trước mắt, từ trong giọng nói ngạc nhiên ấy không khó biết được mình sợ bị người định vị thành ra lại quá kỳ quái.
"Thổ đạo hữu vì sao không động thủ với ta?"
Tô Vũ hỏi một câu, Phù Thổ Linh trả lời: "Đạo hữu rất mạnh, ta không nắm chắc. Ngũ Hành tộc cũng là Văn Minh sư, lực khắc chế đối với đạo hữu không mạnh, ta càng ưa thích săn giết Chiến giả hơn. Đạo hữu hài lòng với đáp án này không?"
Gã không nói ta không muốn giết ngươi, chẳng qua là cảm thấy giết ngươi rất khó, không đáng giá để ta liều mạng sinh tử.
Đều là người hiểu chuyện, cũng không cần thiết nói lời dối trá.
"Hiểu rõ, thụ giáo!"
Tô Vũ vứt xuống lời này xong liền nhanh chóng rời đi.
Những lời Phù Thổ Linh nói đã mang đến cho hắn thật nhiều cảm xúc.
Một đám thiên tài ở đây đều biết mình đang suy nghĩ gì, đang tranh thủ cái gì, đang mưu đoạt cái gì. Tất cả mọi người có mục tiêu của mình, không ai là tới mà không có lý tưởng, không có lý tưởng thì sẽ không tới nơi này.
Tô Vũ lo lắng bị người định vị, bọn gia hỏa này lại ước gì có thể chờ cường giả Liệp Thiên các tới, đánh thắng được thì giết, đánh không lại liền chạy, giết chóc cùng chạy trốn là chuyện bình thường ở Dục Hải bình nguyên.
Liệp Thiên các giết bọn hắn, bọn hắn cớ gì lại không săn giết cường giả Liệp Thiên các?
"Điểm bảng... Cái đồ chơi này tương tự như cần câu, chỉ xem ai câu giỏi hơn, câu được cá lớn hơn mà thôi!"
Câu cá bị cá nuốt là lẽ thường, cá bị người câu thủ tiêu cũng là điều hiển nhiên.
Tô Vũ không nghĩ nhiều, hắn gấp gáp trốn khỏi nơi này, thừa dịp Lôi Tuyệt và Thạch nhân giao thủ, trước tiên tìm một nơi tránh né. Đằng nào sau này Lôi Tuyệt cũng lại tìm hắn, không sớm thì muộn hắn sẽ còn tao ngộ đối đầu, nhưng cũng không thể để gã dễ dàng nhanh chóng tìm tới chính mình được.
Dò xét không chút kiêng kỵ như thế thì Lôi Tuyệt thiếu chút đã bức hết thảy gia hỏa ẩn thân ra, nếu còn tiếp tục làm như vậy thì gã sẽ bị người người vây giết.
Thuật dò xét của gã không phải đơn thuần chỉ nhằm vào Tô Vũ.
Mà là nhằm vào hết thảy người ẩn núp.
Đắc tội nhiều người, sớm muộn gì cũng sẽ bị người đánh chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.