Chương trước
Chương sau
Lôi Tuyệt đến rồi!
Lôi Tuyệt cũng hết sức rung động, thế nhưng không trở ngại việc gã cấp tốc chạy đến giết Tô Vũ, gã biết, lúc này kẻ trước mắt đã tiêu hao rất nhiều, cũng là cơ hội giết hắn tốt nhất, hắn không hề yếu hơn Hoàng Đằng!
Gã không có thời gian xem bảng danh sách.
Thế nhưng gã biết Thôi Lãng hiện giờ có lẽ đã trở thành đệ nhất Huyền bảng, hoặc thậm chí trực tiếp tiến vào Địa bảng.
Giết nhiều cường giả như vậy, bao gồm cả một vị Lăng Vân cửu trọng!
Thiên tài giết người nhảy vọt tám tiểu giai quả thực quá đáng sợ.
Giết cái tên này, ban thưởng nhận được chắc chắn sẽ nhiều đến dọa người.
Gã bùng nổ lôi đình, sau lưng Tô Vũ tức khắc bị lôi đình đánh trúng, chữ “Lôi” tam giai cũng không kịp thôn phệ dư vị thiên địa thần văn, nó cố gắng bùng nổ sấm sét để chống cự nhưng ngay lập tức bị đánh tan.
Tô Vũ không dám chậm trễ, hắn nôn một ngụm máu, ném lửa thiêu đốt, đốt sạch huyết dịch rồi cấp tốc trốn chạy.
Vừa trốn chạy đồng thời dưới chân hắn cũng vận chuyển thời gian, chữ “Chậm” tức thì kéo dài.
Trên mặt hắn tỏ rõ sự chán ghét và quyết tâm!
Chờ đó!
Chờ ta thôn phệ dư vị thiên địa thần văn xong, thần văn tấn cấp rồi thì chúng ta lại đến chiến!
"Muốn chạy?"
Lôi Tuyệt nảy sinh suy nghĩ ác liệt.
Không thể cho hắn chạy!
Một khi để hắn chạy đi rồi thì sẽ rất khó truy tung, hơn nữa dưới tình huống Thôi Lãng toàn thịnh thì gã không dám chắc chính mình trăm phần trăm có thể bắt lại đối phương. Chỉ bằng việc đối phương một mình giết sạch những tên kia thì gã đương nhiên không dám khinh thường thực lực của hắn.
8 vị cường giả!
Cứ đơn giản mà bị giết, dù là Lôi Tuyệt gã thì cũng phải thấy rúng động.
Một người một thần, một trước một sau, cấp tốc truy đuổi giữa không trung.
Lôi đình lấp lánh, đao mang hoành không.
Giết!
Chém giết không ngừng, Tô Vũ không ngừng bị đánh tan phòng ngự, trên thân bị lôi đình giật cháy sém, bất quá Tô Vũ cũng không phải là không phản kích, búa lớn liên tục oanh kích, thần văn chữ “Chấn” chấn động!
Phía dưới, vô số thiên tài đều dồn dập tránh đi, cấp tốc bỏ chạy.
Đại chiến bên này không thua kém hơn so với bên chỗ Hoàng Đằng.
Hai vị cường giả chém giết, bọn họ cũng không dám dính vào, đánh lén cũng chẳng dám.
...
Một bên hẻm núi khác.
Đám Hoàng Đằng cũng ngốc trệ, kẻ đang giao chiến với Lôi Tuyệt bên kia chính là Thôi Lãng?
Đùa ta à?
Mạnh mẽ như vậy?
Không phải hắn mới chỉ là Lăng Vân nhất trọng sao?
Còn nữa, Khai Thiên đao mới rồi lại là cái quỷ gì?
Thôi Lãng mà biết Khai Thiên đao?
Mờ mịt!
Hoàng Đằng không còn thời gian để nghĩ nhiều, y tóm lấy Ngô Kỳ cấp tốc trốn chạy, sắc mặt Ngô Kỳ lúc bấy giờ trắng bệch đáng sợ, nàng không ngừng ho ra máu, trong máu có khói xanh bay lên, khói độc tràn ngập, Hoàng Đằng nhịn không được than thở: "Nhân tộc đệ nhất độc nữ! Ngươi luyện chế bản thân thành độc nhân rồi à?"
Ngô Kỳ không để ý tới y.
Tàn nhẫn sao?
Nàng không cảm thấy thế!
Thấy nàng không để ý tới mình, Hoàng Đằng lại nhịn không được càm ràm tiếp: "Mẹ nó, lão Ngô, ngươi thế này thì làm sao có thể chàng chàng thiếp thiếp với người ta? Không thể thân thiết được a, lỡ ngươi vô tình hạ độc chết đối phương thì sao..."
"Câm miệng!"
Ngô Kỳ gầm thét một tiếng, một ngụm máu tuôn ra, phun đến trên quần áo y, tiếng xì xì vang lên, sau một khắc, phần quần áo ấy đã biến mất, mà trên người Hoàng Đằng thì đã bị ăn mòn ra một cái lỗ.
Y đau đớn hô lớn: "Ta sai rồi, ta im miệng, Ngô tỷ, đừng phun ta mà!"
Ngô Kỳ tức muốn nổ tung, nàng thật muốn phun y một ngụm, hạ độc chết tên vương bát đản này.
Mà ở phía sau, đám cường giả Ma tộc Thiên Đạc cũng bị những huyết vụ này cuốn lấy.
Thiên Đạc bùng nổ khí huyết, nguyên khí nổ tung, lạnh lùng nhìn bọn họ, lòng gã không khỏi nổi nóng.
Gã không nghĩ tới Ngô Kỳ chỉ là thiên tài trên Hoàng bảng, thế mà lại khó chơi như vậy!
Đúng vậy, Ngô Kỳ.
Hoàng Đằng mạnh mẽ thì mọi người đều biết.
Còn Ngô Kỳ thì sao?
Mọi người chỉ biết là nàng đủ hung ác, không nghĩ tới nữ nhân này tàn nhẫn đến nỗi ngay cả máu của mình đều luyện chế thành máu độc, hết sức khủng bố. Gã cũng cảm thấy ngoài ý muốn khi Ngô Kỳ không bị chính mình hạ độc chết, nữ nhân này lúc trước khi luyện chế thế mà không độc chết mình, thật là quá khó tin!
Lăng Vân cảnh mà nhiễm phải độc tố từ máu của nàng ta thì máu thịt sẽ lập tức bị ăn mòn.
Dù cho không bị độc chết thì lúc trước Ngô Kỳ chỉ sợ cũng ăn không ít khổ.
Hoàng Đằng không có thời gian nghĩ tới những thứ đó, đằng sau đã xuất hiện khí tức của An Mân Thiên, y cảm ứng được, không khỏi chửi bậy một tiếng, hét lớn: "Đừng nhìn ta chằm chằm nữa, chú ý tên đằng sau kia kìa. Đó mới là truyền nhân Hạ gia, con ruột của Hạ phủ chủ a. Đệch, các ngươi giết ta làm gì?"
"..."
Bốn phương an tĩnh!
An tĩnh đến lạnh người!
"Hạ Hổ Vưu?"
Giờ khắc này, có sinh linh rung động quát to một tiếng, gần đây cũng có một chút tin tức về con trai của Hạ Long Võ truyền đến.
Hạ Hổ Vưu, truyền nhân dòng chính Hạ gia!
Đó là Hạ Hổ Vưu ư?
Hoàng Đằng lại mắng: "Hạ Hổ Vưu cái rắm, đó là Hạ Lãng, đại nhi tử của Hạ phủ chủ, không có ai biết về hắn hết. Đừng đuổi ta, đó mới là người truyền thừa chân chính của Hạ gia, ta chẳng qua là bù nhìn thôi..."
Thoạt nhìn không giống như Hoàng Đằng đang gạt người!
Nghe y nói, ngay cả Ngô Kỳ cũng thấy hoảng hốt.
Hạ Lãng?
Đại nhi tử của Hạ Long Võ?
Hạ gia còn có cái tên này sao?
Nàng hoàn toàn không biết rõ tình hình!
Thôi Lãng thật sự là con riêng của Hạ Phủ chủ?
...
Trong chớp nhoáng ấy, phía trước, sắc mặt An Mân Thiên biến hóa, thật hay giả vậy?
Hạ Lãng?
Hạ gia dòng chính, nhi tử của Huyết Đồ vương?
Chắt trai của Đại Hạ vương?
Người cầm lái đời thứ tư Hạ gia?
Mà Hạ Hổ Vưu hay Hoàng Đằng thật ra chỉ là bia ngắm bên ngoài?
Nếu là như vậy, đối phương biết Khai Thiên đao cường hãn đúng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng rốt cuộc đây là thật hay giả?
Mà Hoàng Đằng bên kia lại tiếp hô: "Đệch, thật mà, đến lúc này ta còn lừa các ngươi làm gì? An Mân Thiên, các ngươi giết ta chẳng lẽ đơn thuần là vì ban thưởng? Còn không phải là vì cắt đứt Hạ gia truyền thừa sao? Ta thì tính là cái gì, Hạ Lãng trọng yếu hơn ta gấp trăm ngàn lần..."
"Khốn nạn!"
Y còn chưa nói xong, Ngô Kỳ bên cạnh bỗng nhiên phun một ngụm máu lên tay Hoàng Đằng, tiếng xì xì vang lên lần nữa, Hoàng Đằng thống khổ hét lên một tiếng đầy đau đớn. Ngô Kỳ dùng sức hất tay y ra, cắn răng lạnh lùng nhìn y.
Trong nháy mắt nàng tan biến ngay bên cạnh y, "Hoàng Đằng, tự ngươi cầu sinh đi thôi!"
Dứt lời, Ngô Kỳ quát lên một tiếng lớn, ý chí lực bùng nổ, quay người đánh về phía đám Thiên Đạc.
Hoàng Đằng thầm mắng!
Nữ nhân thật không thể nói lý.
Đây không phải là cầu sinh sao?
Xem ra tên kia trong thời gian ngắn sẽ không chết được, An Mân Thiên thật sự muốn đuổi theo cũng chưa chắc có thể đuổi được, nữ nhân này thật sự tin đó là Hạ Lãng hả?
Dễ mắc lừa như thế?
Mắt thấy nàng giết trở về, Hoàng Đằng thật sự rất muốn mắng người, về sau, đánh chết ta cũng không hành động cùng với nữ nhân, rất không đáng tin cậy, hố đồng đội quá a!
Cắn răng nghiến lợi, Hoàng Đằng cũng xoay người xuất kích.
Trong tay y xuất hiện một thanh đao, sau một khắc 144 khiếu huyệt được thắp sáng, thân thể hiện lên màu vàng kim, đao khí bốn phía tụ đến, khiếu huyệt bắt đầu nổ tung, quá mức cường hãn.
Một đao này như khai thiên tích địa mà chém xuống!
Phía sau, Thiên Đạc biến sắc, vội quát to: "Lui!"
Ầm ầm, một đao chém xuống, bịch một tiếng, bên cạnh Thiên Đạc, một tên cường giả Ma tộc chưa kịp tránh đi đã bị đao kia chém thành hai nửa, đao mang tung hoành, giết ra một lối đi.
Trong chớp nhoáng này, Hoàng Đằng lại tóm lấy Ngô Kỳ, gấp rút chạy trốn từ lối đi ấy, phút chốc đã bỏ lại đám Thiên Đạc sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.