Chương trước
Chương sau
"Bớt nói nhảm!"
Hạ Hầu gia hừ lạnh một tiếng, suy nghĩ một chút bèn nói: "Sơn Hải không đủ, Nhật Nguyệt lại rất dễ dàng tao ngộ nguy hiểm..."
Y quay đầu nhìn về phía một người, đề nghị: "Lão Trịnh, ngươi đi đi!"
Trịnh Bình!
Phủ trưởng Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, ông vừa tấn cấp Nhật Nguyệt không lâu, là vị chuyên đối đầu với Vạn Thiên Thánh.
Trịnh Bình thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, trên thực tế tính ra không quá lớn.
Cường giả của Đại Hạ phủ tuổi tác cũng không lớn, Trịnh Bình năm nay mới vừa qua tuổi 70, trong số các vị Nhật Nguyệt xem như vẫn còn trẻ.
Nghe thấy lời ấy, Trịnh Bình cười ha hả: "Được, ta đi! Hầu gia, thời khắc mấu chốt vẫn phải xem chúng ta, Văn Minh sư không có ích gì hết. Hầu gia, về sau Đại Hạ Chiến Tranh học phủ vẫn phải được phát thêm ít tiền a."
Hạ Hầu gia tức giận mắng: "Ta kêu ngươi đi cứu người, không phải kêu ngươi đi chịu chết!"
Tướng chủ Trấn Ma quân kia nhịn không được hỏi: "Hầu gia, cần Nhật Nguyệt đi thật sao?"
"Cần!"
Hạ Hầu gia âm trầm: "Trước đó có lẽ không cần, hiện tại thì nhất định cần, Nhật Nguyệt còn chưa chắc đã đủ, đáng tiếc, người quá mạnh thì dễ dàng xảy ra chuyện, dù sao nhớ cẩn thận một chút. Hoàng Đằng vốn có ba thành hi vọng không có việc gì, hiện tại... thì một thành cũng coi như không tệ rồi!"
Đừng coi thường năng lực gây chuyện của Tô Vũ.
Vốn có lẽ chỉ có Ma tộc vây giết bọn hắn, nhưng không bao lâu sau hẳn sẽ là Thần tộc, Yêu tộc và cả đám vạn tộc đều tới góp mặt.
Càng là thiên tài thì càng dễ dàng gây chuyện, đây là định lý.
Nhớ năm đó, khi Hạ Long Võ tới Chư Thiên chiến trường cũng đã gây chuyện vô số, huống chi là Tô Vũ.
Hoàng Đằng đều có thể trêu chọc tới Thủy Ma tộc, ngươi xem thường Tô Vũ sao?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người khác hơi khác thường, ý gì vậy?
Trước đó còn có ba thành hi vọng là không có việc gì, hiện tại lại chỉ còn là một thành, ngài nói người nào đây?
Hầu gia không yên lòng người nào thế?
Mặc dù không biết tình huống, nhưng nghe Hạ Hầu gia nói như vậy, tướng chủ Trấn Ma quân vẫn nói: "Vậy thì làm phiền Trịnh phủ trưởng."
"Không có việc gì, Hoàng Đằng vốn là đệ tử của ta!"
Trịnh Bình cười ha hả đáp: "Hầu gia không nói thì ta cũng chuẩn bị đi xem tình huống, ta vừa tấn cấp Nhật Nguyệt cũng chưa kịp hiển lộ bản lĩnh. Lần này coi như vừa vặn, ta sẽ đi chiếu cố đám lão gia hỏa! Không biết Thần Ma mấy tộc có lão gia hỏa nào tới hay không."
"Khẳng định có!"
Hạ Hầu gia nói chắc chắn: "Đây là nhất định, có thể giết Hoàng Đằng thì bọn chúng sẽ không bỏ qua! Huống chi... Tóm lại là khi ngươi đi thì nhớ cẩn thận một chút, mặt khác, nếu có thể thuận tay cứu Thôi Lãng của Đại Minh phủ thì nhớ cứu, nếu thật sự quá nguy hiểm... thì cứ từ bỏ, hắn cũng không dễ chết đâu."
Đỉnh cấp yêu nghiệt sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Mà tiểu tử kia có nhiều thủ đoạn lắm, điểm này thì y khẳng định, không nói những cái khác, một môn năng lực liễm tức ẩn giấu thì cũng đủ treo Hoàng Đằng lên mà đánh.
Trịnh Bình nghe vậy thì hơi nghi hoặc, bất quá vẫn gật đầu nói: "Được, Hầu gia, ta biết phải làm sao!"
"Cần thông tri Đại Minh phủ không?" Tướng chủ Trấn Ma quân lại hỏi: "Đại Minh phủ chưa chắc sẽ quan tâm tới sự tình ở Dục Hải bình nguyên, chủ yếu là trước đó Đại Minh phủ cũng không có thiên tài hoạt động ở bên kia. Tin tức của Đại Hạ phủ linh thông hơn họ rất nhiều."
"Nói một tiếng đi!"
Hạ Hầu gia thở dài, "Tốt nhất có thể thông tri cho Chu Thiên Đạo, dù cho không báo đến được thì cũng phải thông tri đến Diệp Hồng Nhạn trú đóng ở Chư Thiên phủ."
Những người khác chưa hẳn đã biết thân phận của Tô Vũ nhưng Diệp Hồng Nhạn rất có thể đã biết.
Đó là phu nhân của Ngưu Bách Đạo, nghe nói khi Tô Vũ đi Chư Thiên phủ còn ở lại trong phủ của bà hai ngày.
Đã như vậy, đại khái là bà sẽ biết.
"Ta hiểu!" Tướng chủ Trấn Ma quân gật đầu, chuyện này không khó thông tri, đối phương ở ngay tại bên ngoài lối đi, rất dễ dàng báo tin, báo được cho đối phương thì chắc chắn tin tức sẽ sớm truyền đến tai Chu Thiên Đạo.
...
Không bao lâu sau.
Chư Thiên phủ.
Diệp phủ.
Ánh mắt Diệp Hồng Nhạn dị dạng, nhìn về phía cường giả Trấn Ma quân tới báo tin, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ta biết rồi, nói cho Hầu gia của các ngươi, ta biết nên làm như thế nào!"
"Vâng!"
Cường giả Trấn Ma quân đi báo tin cũng không nhiều lời, cấp tốc rời khỏi.
Hắn vừa đi, vẻ mặt Diệp Hồng Nhạn đã biến đổi.
Tô Vũ mới rời đi không bao lâu mà.
Tiến vào Chư Thiên chiến trường, trước sau hẳn cũng chỉ nửa tháng, bây giờ liền bắt đầu gây chuyện rồi?
Bị người vây ở Thiên Đoạn cốc?
"Thật là tiểu gia hỏa lắm chuyện!"
Đau đầu, Diệp Hồng Nhạn im lặng, suy nghĩ một chút, cuối cùng bà vẫn quyết định báo tin cho Chu Thiên Đạo. Tiểu tử Tô Vũ này ở trong mắt Diệp Hồng Nhạn còn quan trọng hơn cả Hoàng Đằng.
Hạ gia vì Hoàng Đằng đã có thể nhức đầu vô cùng, huống chi là Tô Vũ.
Lần này, Chu Thiên Đạo đại khái cũng phải nhức đầu rồi.
Truyền âm phù truyền đi tin tức, rất nhanh, bà lại dùng một truyền âm phù khác để truyền tin. Một đạo là thẳng tới Chu Thiên Đạo, thế nhưng rất dễ xuất hiện tình huống khoảng cách xa quá không thu được tin tức.
Một đạo khác là trung chuyển mật lệnh, truyền lại cho sứ giả của Đại minh phủ ở cảnh nội Đại Chu phủ gần nơi này nhất, sau đó từng tầng một truyền đi qua từng phủ, cũng có thể rất nhanh truyền đến Đại Minh phủ.
Đây cũng là bảo đảm cả hai đường, phòng ngừa một vài tin tức trọng yếu vô phương truyền đạt.
...
Mà ngay khi bà truyền ra tin tức không lâu.
Ở cảnh nội Đại Minh phủ.
Thiên Đô phủ.
Trong Phủ thành chủ.
Chu Thiên Đạo cầm truyền âm phù nhìn thoáng qua, có chút ê răng!
Ta đệch con mẹ nó!
Ngươi mới đi không bao lâu mà.
Đậu má, ngươi lại chạy đi trêu chọc đỉnh cấp thiên tài, còn bị người ta ngăn ở Thiên Đoạn cốc, địa phương quỷ quái này gần trung ương chiến khu, qua Thiên Đoạn cốc chính là hang ổ của yêu tộc rồi.
Huyền Khải nhất tộc... Giới Vực của bộ tộc này có lối đi ở ngay phụ cận, ngươi lại ra tay thủ tiêu thiên tài của người ta, không sợ người ta trực tiếp tới nghiền nát ngươi?
"Khốn nạn, ngươi giết người cũng phải cẩn thận một chút! Thế mà giết ở ngay trước mặt mọi người, Đại Minh phủ nào có loại thiên tài giống ngươi?"
Với thủ đoạn dày vò này của Tô Vũ, không sớm thì muộn cũng sẽ bại lộ thân phận!
Chu Thiên Đạo rất bất đắc dĩ, hiện tại phái người đi cũng chưa chắc đã kịp.
Còn may là đại tôn tử ở bên kia.
Ông cấp tốc truyền âm trở về, bảo Diệp Hồng Nhạn chuyển đạt quân lệnh của mình, thông tri cho Chu Hồng Văn điều động cường giả Thiên Đạo quân nghĩ cách cứu viện, bằng không, Chu Hồng Văn còn chưa hẳn biết ở Dục Hải bình nguyên có một vị thiên tài của Đại Minh phủ bị bao vây.
"Dục Hải bình nguyên... Địa phương kia quỷ quái lắm, tự cầu nhiều phúc thì hơn, chưa hẳn trông cậy vào viện quân được!"
Lắc đầu!
Chu Thiên Đạo thở dài, chỗ kia dĩ nhiên ông biết, ông đã từng đi qua mấy lần, nơi ấy hơi tà dị, không có ảnh hưởng nhiều lắm với thiên tài nhưng đối với cường giả lớn tuổi thì ảnh hưởng rất lớn, rất dễ dàng bị dục vọng ăn mòn, thậm chí là trầm luân vào huyễn tưởng.
Có một số gia hỏa vừa tiến vào Dục Hải bình nguyên liền bị huyễn vọng làm choáng váng đầu óc, trực tiếp tự giết chết mình.
"Đại Minh phủ Thôi Lãng..."
Khẽ bật cười, ông truyền âm cho Ngưu Bách Đạo, đồ đệ của ngươi tốt nhất đừng xuất quan.
Xuất quan đại khái liền phải sụp đổ a.
Tô Vũ đã giúp đối phương giết tới hạng 18 Huyền bảng rồi, kích thích không?
Tiếp qua một chút thời gian, có lẽ hắn sẽ là thiên tài Địa bảng, vạn giới không có quá nhiều thiên tài Địa bảng, Thôi Lãng lần này thật sự dương danh tại vạn giới rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.