Chương trước
Chương sau
Bốn phía mọi người đều ngây ngẩn, hồi tưởng lại khi một chùy nện xuống, Hồng Khải trực tiếp ngây ra, có thể là biển ý chí bị đánh vỡ, Huyền Khải chính xác không phải là Văn Minh sư, nhưng biển ý chí cũng không đến mức yếu ớt như vậy.
Không bàn về ý chí lực, nguyên khí của gã cực kỳ cường hãn, nguyên khí cũng có thể chống cự sự tấn công từ ý chí lực, kết quả lại không có ngăn trở gì, gã vẫn bị một cái chùy đánh chết.
"Đó là công pháp《 Khoách Thần chùy 》! Con trai của Phủ trưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ đời thứ tư khai sáng..."
Có người hiểu biết nhiều, lúc này mới thì thầm một câu.
Lúc này, tất cả mọi người đều rúng động vô cùng.
Lăng Vân nhất trọng!
Một chùy nện chết Hồng Khải, thiên tài của Huyền Khải nhất tộc!
Huyền Khải nhất tộc nói thế nào cũng là chủng tộc Bách Cường.
Cứ như vậy mà bị đánh chết rồi?
Cảm giác Hồng Khải chết quá dễ dàng, chết nhanh đến mức mọi người không dám tin. Ai cũng không thể tin được một vị thiên tài cường giả lại bị người đánh chết như thế.
"Có phải Hồng Khải quá yếu rồi không?"
"Vô nghĩa!"
Có người mắng một tiếng, yếu ư?
Ngươi cảm thấy kẻ có thể lưu danh trên Liệp Thiên tứ bảng, thật sự có ai là kẻ yếu sao?
Có thể lên bảng thì đều đã tới Chư Thiên chiến trường, đều tới để chém giết, không ra tiền tuyến, người của Liệp Thiên các đều chẳng muốn thu thập khí tức của ngươi, ngươi mạnh hơn, ngươi là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không lên nổi bảng.
Chỉ có những kẻ đích thân ra tiền tuyến, tự tay chém giết mới có thể được người Liệp Thiên các để mắt tới.
Tô Vũ cũng chính là như thế, sau khi hắn giết tên Ảnh tộc thì mới bị người Liệp Thiên các để mắt đến.
Về sau, họ đào được khí tức của hắn, thu nhập vào Liệp Thiên bảng.
Hồng Khải có thể lưu danh trên bảng, bài danh còn không thấp trên Huyền bảng, gã còn từng vượt cấp giết Lăng Vân cửu trọng, thế mà cũng gọi là yếu?
Hiện tại, gã bị người ta đánh chết, nhất thời tất cả mọi người đều chưa tiếp thu được tin tức đó mà thôi!
Thiên Đạc và An Mân Thiên lúc này cũng đều yên tĩnh trở lại.
Họ không quản Long Chiến nữa, cũng không để ý tới Kim Long đang truy sát Huyền Khải nhất tộc, cả hai đều riêng phần mình trầm mặc lại.
Nhân tộc thiên tài!
Ở ngay trước mặt bọn họ, dưới mí mắt của họ hoàn thành một lần vượt cấp giết người, nhất kích thủ tiêu Hồng Khải.
Mà cách đó không xa, Tiểu Kim Long lại giết chóc một hồi, ngoại trừ hai gia hỏa nhảy vào Thiên Đoạn cốc thì còn lại toàn bộ đã bị nó thủ tiêu. Tiểu Kim Long không hóa thành hình người mà là vẫn bảo trì long hình như cũ.
Giờ phút này, nó nhìn về phía An Mân Thiên, ánh mắt mang theo sát ý nồng đậm.
Lòng trả thù của ta rất mạnh!
Cái tên kia đã chặt nó một kiếm, kém chút cái đuôi đã bị chém đứt, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, nó không sớm thì muộn cũng sẽ trả thù.
Đương nhiên, hiện tại nó đánh không lại nên mới không nói gì.
Nó chẳng qua là thấy hơi kỳ quái, tên nhân tộc kia làm sao lại làm được?
Hồng Khải có mạnh không?
Đương nhiên rất mạnh, không mạnh thì sao có thể đối phó với Kim Long, kết quả... Hồng Khải cùng Thanh Khải cường hãn, cả hai vị thiên tài có tên trên Liệp Thiên bảng lại đều bị vị nhân tộc nọ giết.
Liệp Thiên bảng cũng chỉ có 530 vị thiên tài, thế mà đã bị Thôi Lãng giết mất hai!
Huyền Khải nhất tộc trước mắt cũng chỉ có hai vị đã chết này vào bảng, xem như là cường tộc.
Ngàn vạn loại tộc, một bộ tộc góp mặt hai vị thì còn chưa đủ mạnh sao?
Hiện tại... thì hết rồi.
Huyền Khải nhất tộc bên kia nếu biết, đại khái sẽ phát điên lên, cũng không biết cường giả của tộc ấy có chạy về bên này không. Trong Thiên Diệt thành hình như cũng có cường giả nhất tộc bọn họ đang tọa trấn.
Bốn phương tiếp tục giữ yên lặng.
Hồng Khải bị giết khiến tất cả mọi người có chút không dám tin, không phải chưa từng có thiên tài bị giết qua, vấn đề mấu chốt là người này chết ngay dưới mí mắt mọi người, đã vậy còn chết rất nhanh, rất nhẹ nhàng.
Quá khiến người ta bất ngờ!
"Vừa rồi thiên địa ban thưởng hình như là thần văn?"
"Hình như thế!"
"Thiên địa thần văn a!"
"Giết Hồng Khải lại có thiên địa thần văn ban thưởng sao?"
"Đó là do Thôi Lãng yếu, Lăng Vân nhất trọng giết Hồng Khải nên mới được ban thưởng như thế."
"Nhân tộc Đại Minh phủ lúc nào lại xuất hiện thiên tài cường giả như vây?"
"Đại Minh phủ không phải rất yếu à?"
"..."
Tiếng nghị luận lại nổi lên, nếu là Đại Hạ phủ, Đại Tần phủ, thậm chí Đại Chu phủ, hoặc là Đại Thương phủ... Được rồi, miễn không phải Đại Minh phủ thì mọi người còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng mà hiện tại đối phương lại là người Đại Minh phủ, thật sự là có hơi khó chấp nhận nổi.
Then chốt nhất, Thôi Lãng không phải Thần Văn sư mà là Đúc Binh sư.
"Nghe nói... Tên Thôi Lãng đó hình như là cấp bậc Địa binh sư..."
"Địa binh sư? Còn trẻ như vậy à? Liệp Thiên bảng có phải xếp hạng sai?"
"Chắc là hắn chưa rèn đúc địa binh, nếu là có thể rèn đúc địa binh tại Chư Thiên chiến trường, đại khái mới có thể bắt được, sau đó tăng lên xếp hạng, hiện tại chẳng qua là nói như vậy. Thôi Lãng xuất hiện trên bảng danh sách quá nhanh, lúc này mới mấy ngày mà."
"Cũng phải!"
"..."
...
Bốn phương nghị luận.
Mà lúc này Tô Vũ đã chui vào Thiên Đoạn cốc, cấp tốc trốn chạy, hắn vẫn lo lắng có người truy sát đến đây.
Về chuyện giết Hồng Khải, giết được thì cứ giết thôi.
Ta tới chính là vì giết vạn tộc!
"Cục lông nhỏ làm tốt lắm... Bất quá ngươi còn dám hút, ta sẽ giết chết ngươi!"
Tô Vũ truyền âm vào biển ý chí, mẹ nó, ta chẳng qua là không có thời gian hấp thu, hỗn đản nhà ngươi lại nắm lấy thời cơ, viên thiên địa thần văn kia bị đánh nát, Tô Vũ lo chạy trốn, cái tên này thì hay rồi, nó đang cấp tốc tranh cướp đồ ăn với đám thần văn của Tô Vũ.
Dư vị thần văn và ý chí lực rất nồng đậm tạo cho Tô Vũ cảm giác, mặc dù không bằng trước đó hấp thu Nhật Nguyệt thần văn, nhưng nếu có ba năm miếng thì đại khái cũng không xê xích gì nhiều.
Điều này đại biểu, hắn mà giết ba đến năm người liền có thể so với đạt được một viên Nhật Nguyệt thần văn!
So với giết Nhật Nguyệt thì lại đơn giản hơn nhiều.
Khó trách tất cả mọi người đều thích giết người, ta cũng thích.
Tô Vũ vừa chạy trốn, vừa hấp thu, nếu mà hắn còn không hấp thu thì sẽ bị Cục lông nhỏ ăn hết phần.
Lúc này hắn cần phải tăng cường thần văn chữ "Biến" lên, tốt nhất là có thể tới tứ giai, chính mình cần năng lực ẩn giấu mạnh hơn. Giờ đây hắn phát hiện năng lực ẩn giấu của mình thật sự rất kém, là người hay quỷ đều có thể phát hiện ra mình.
Tên Hồng Khải kia yếu như vậy mà cũng có thể phát hiện ra hắn.
Tô Vũ đã hoàn toàn quên mất chuyện lần đầu giao thủ, hắn vẫn cảm thấy Hồng Khải rất mạnh.
Bị mình giết dĩ nhiên chính là kẻ yếu.
"Ha ha... Ban thưởng không tồi!"
Tâm tình Tô Vũ rất sung sướng, hơn nữa hắn còn cướp đi thi thể Hồng Khải, thi thể của gã chắc chắn sẽ là tài liệu đúc binh tốt.
"Huyền Khải nhất tộc... giết tên vô địch kia, có lẽ có khả năng rèn đúc một bộ áo giáp Thiên giai đỉnh phong!"
"Thợ rèn của vạn tộc thật vô dụng, Thiên Đúc vương thế mà không đánh vào Huyền Khải nhất tộc ấy, đánh chết đối phương rồi chế tạo một thanh thần binh cũng được lắm mà!"
Tô Vũ lặng yên suy nghĩ, bộ tộc này quả là tài liệu đúc binh thượng hạng.
Cộng thêm chúng lại đắc tội với mình, nếu mình muốn tạo địa binh áo giáp, có lẽ sẽ phải dựa vào bọn họ, giết nhiều thêm mấy tên, tốt nhất là giết vài Sơn Hải, chế tạo địa binh hẳn là sẽ không khó.
Quả nhiên, ta đã nói ta tới đây là để tìm tài liệu, hiện tại sự thật chứng minh ta hoàn toàn không nói láo, Huyền Khải nhất tộc chính là tài liệu tốt nhất.
Tô Vũ ta từ trước tới giờ đều không nói láo!
Mà dù có nói láo... thì đó cũng là Thôi Lãng nói, liên quan gì tới Tô Vũ này chứ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.