Chương trước
Chương sau
Bên ngoài.
Tô Vũ cảm ứng một hồi, bốn phía không có người, hắn không giả làm Thủy Nhân nữa, thân phận Thủy Nhân quá lộ liễu, không ít người đều sẽ nhìn chằm chằm hắn.
Không sử dụng thiên phú kỹ, rất nhanh, Tô Vũ đã hóa thành dáng vẻ của Thôi Lãng.
Mặc dù lúc này nhân tộc cũng bị người ngoài nhìn chằm chằm, thế nhưng dù sao vẫn mạnh hơn so với thân phận Thủy Nhân, nhân tộc giả làm nhân tộc còn dễ nói, giả thành dị tộc sẽ tạo ra phiền toái không nhỏ.
Giả nhân tộc thì đó là đặc hiệu của thần văn.
Giả thành dị tộc, vậy không còn đơn thuần là do thần văn nữa, mà hắn sẽ bại lộ rất nhiều thứ.
"Ta lại là Thôi Lãng!"
Tô Vũ cười khẽ, thế cũng tốt, bao gồm cả ở Liệp Thiên bảng hắn cũng là Thôi Lãng, từ đó sẽ có thể giảm bớt rất nhiều hoài nghi.
Chỉ là nơi đây có không ít cường giả!
Hắn có thể cảm ứng được rất nhiều vị Sơn Hải cảnh.
Nhật Nguyệt thì tạm thời không thấy, không biết là chưa tới hay là còn ẩn giấu ở rất xa.
Hoặc là nói, giữa Nhật Nguyệt với nhau có cái gì đó hạn chế?
Hay là Thiên Đoạn cốc có áp chế gì đối với Nhật Nguyệt?
Chuyện này thì hắn không quá rõ ràng.
Hắn chỉ biết là ở Dục Hải bình nguyên, Nhật Nguyệt rất ít bùng nổ chiến đấu, đại bộ phận đều là cấp bậc dưới Nhật Nguyệt.
Đương nhiên, Thần Ma cường tộc thì không dễ chọc.
Đối với các cường giả đại tộc này, Chiến giả Đằng Không cảnh tới được đỉnh phong, sức mạnh thân thể đều có thể đi đến lực lượng vạn khiếu, Lăng Vân cửu biến, xem công pháp, xem đối phương lựa chọn cửu biến chi bảo thế nào thì mỗi người đều sẽ có tiến độ khác biệt.
Mạnh hơn chút thì dưới cửu biến, mỗi một lần nguyên khí biến hóa, cường độ đều có thể tăng lên khoảng 50%, nhỏ yếu hơn thì sau nhất biến có thể tăng lên 5% cũng là lẽ thường.
Chủng tộc, công pháp, tài nguyên, thiên phú đều khiến cho mọi người tuy ở cùng một cảnh giới nhưng khoảng cách rất khác biệt.
Thiên tài ở nơi đây cũng không phải chỉ là những kẻ yếu.
Nếu mà yếu thật thì Lăng Vân thất trọng như Hồng Khải căn bản sẽ không tiếp nổi một búa của Tô Vũ.
Bây giờ, những thiên tài trên Thiên bảng còn chưa xuất hiện, những tên kia có lẽ sẽ càng cường đại hơn.
"Thiên Đạc..."
Tô Vũ phán đoán một thoáng, nếu hết thảy đều dựa theo trình độ tu luyện đỉnh phong của Thủy Ma tộc thì cái tên Thiên Đạc này là Lăng Vân thất trọng, có lẽ sức mạnh thân thể của gã đã vượt qua lực lượng 100 ngàn khiếu.
Dù sao gã cũng mạnh đến đáng sợ!
Đương nhiên, khả năng là đối phương chưa đi đến tình trạng kia, tỉ như 36 đúc, Thiên Đạc chưa hẳn đã hoàn thành 36 lần, không phải nói công pháp có bao nhiêu đúc thì gã sẽ có thể hoàn thành bấy nhiêu đúc.
Nếu mà chỉ so thân thể, Tô Vũ tuyệt đối kém xa tít tắp đối phương.
Thiên Đạc nhìn bộ dáng có vẻ là Chiến giả, Chiến giả thì ý chí lực không mạnh, nên có thể chiến cùng gã một thoáng.
"Thần Ma thiên tài a!"
Tô Vũ hóa thân thành Thôi Lãng, tiền về hướng bên kia, trong lòng hắn cũng cảm khái, không đến Chư Thiên chiến trường thì không biết cường giả nhiều bao nhiêu, không biết trời cao đất rộng thế nào.
Tới đây thì mới có thể hiểu, chiến đấu vượt cấp khó khăn tới nhường nào.
Hoàng Đằng cũng chỉ có thể giết Sơn Hải yếu ớt của các tộc nhỏ, ta cũng phải thử giết Sơn Hải Thần Ma xem sao, đó mới gọi là trâu bò. Mà nói lại, Bạch Thiên Hạo giết rốt cuộc là Sơn Hải của Thần Ma cường tộc hay là Sơn Hải của chủng tộc nhỏ yếu nhỉ?
Thời đại này, giữa Sơn Hải với nhau cũng khác biệt một trời một vực.
Nếu Bạch Thiên Hạo giết Sơn Hải thất trọng của Thần Ma cường tộc, vậy thì vị này đã cường đại đến mức không hợp thói thường.
Mang theo lòng nghi hoặc, Tô Vũ không suy nghĩ tiếp về Bạch Thiên Hạo nữa.
Rất nhanh hắn lại tới gần Thiên Đoạn cốc.
Bốn phía có người tồn tại, thế nhưng không ai tùy tiện dò xét qua, đồng dạng, Tô Vũ cũng không đi dò xét người khác, thoạt nhìn hết sức cảnh giác.
Thiên Đoạn cốc, vừa rồi Tô Vũ không nhìn kỹ.
Hiện tại hắn mới phát hiện toàn bộ hẻm núi bị sương mù bao phủ, một mảnh trắng xóa!
Toàn bộ hẻm núi rất dài, không thể tin được là do con người chém ra.
Nó sâu tới mức nào thì giờ cũng nhìn không ra.
Hẻm núi bị sương mù và đao khí bao phủ, nhưng có nhiều chỗ có người, những địa phương kia đao khí yếu kém, hẳn có thể đi sâu xuống.
Tô Vũ không tự mình nếm thử mà ném một khối đá vào.
Tảng đá vừa rơi xuống, bịch một tiếng, nổ tung thành bột mịn.
Nơi xa, đám Thiên Đạc không lên tiếng kêu gọi hợp tác nữa mà đang làm một chút công tác chuẩn bị, không biết chúng định giải quyết vấn đề đao khí thế nào, chủ yếu vẫn là lo lắng Hoàng Đằng dẫn phát đao khí bạo phát, bằng không, với cường độ hiện tại thì chỉ có thể giết dưới Đằng Không, đối với thực lực trên Đằng Không thì uy hiếp rất có hạn.
"Đúng là nơi tốt để giết người cướp của!"
Tô Vũ nhìn khe nứt lớn bên dưới, một mảnh trắng xóa, ám sát người ở đây là lựa chọn rất tốt!
Bốn phía nhiều thiên tài như vậy, đại khái không ít người đều ôm ý định này.
Nếu không phải lo lắng đao khí bùng nổ, hiện tại đại khái đã có người tiến vào trong đó.
Vạn tộc cũng không phải một lòng.
Thần Ma càng sẽ không một lòng, chẳng qua là đang cùng nhằm vào nhân tộc nên bọn chúng mới nhất trí mà thôi.
...
Ở nơi xa xa.
Hồng Khải bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ, gã khẽ cau mày, thời khắc này Tô Vũ đã khôi phục dáng vẻ Thôi Lãng, thế nhưng hắn lại không tùy tiện xuất hiện, toàn thân bị áo bào đen bao phủ, hơi có chút khác biệt so với trước đó.
Thế nhưng khi Hồng Khải nhìn lướt qua, trong mắt bắn ra một vạch kim quang về phía bên kia.
Ầm ầm một tiếng!
Tô Vũ đánh vỡ vụn tia sáng này, nghiêng đầu nhìn sang, lạnh lùng hỏi: "Huyền Khải nhất tộc đạo hữu có gì chỉ giáo?"
"Ngươi là nhân tộc?"
Hồng Khải không thể dò xét rõ ràng, trầm giọng chất vấn: "Đạo hữu là nhân tộc?"
Lời này vừa nói ra, bốn phía có không ít kẻ dò xét tới.
Mà Tô Vũ thì bùng nổ ý chí lực đánh vỡ vụn hết thảy tầm mắt dò xét, u lãnh nói: "Có phải hay không thì liên quan gì với đạo hữu? Cho là ngươi dựa vào Thần tộc thì có thể không kiêng nể gì cả sao? Đạo hữu muốn chiến một trận à?"
Hồng Khải nhíu mày, bỗng nhiên quát: "Thôi Lãng, ngươi đừng giả bộ! Ta đã nhận ra ngươi!"
"Thôi Lãng?"
Giờ phút này, bốn phương tám hướng, từng ánh mắt lại lần nữa hội tụ.
Vị cường giả Nhân tộc mới vừa lên vị trí thứ ba Hoàng bảng?
Thôi Lãng của Đại Minh phủ?
Đúc Binh sư?
Kẻ đã giết Thanh Khải của Huyền Khải nhất tộc?
Lời này vừa nói ra, nơi xa, Thiên Đạc cũng bùng nổ thần quang trong mắt nhìn về hướng bên này, gã quát to: "Lấy tấm che mặt xuống!"
Thiên tài Nhân tộc!
Không gặp thì thôi, gặp rồi tự nhiên phải giết!
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, chính mình nhất định phải tìm cơ hội giết tên Hồng Khải kia!
Nhiều chuyện!
Bên kia, An Mân Thiên tóc trắng cũng nhìn về phía Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Vị đạo hữu này lấy tấm che mặt xuống được không? Ba tộc Nhân Thần Ma xung đột, đạo hữu hẳn đã biết rõ, nếu không phải nhân tộc, chúng ta tự khắc sẽ xin lỗi đạo hữu!"
Tô Vũ u lãnh nói: "Nơi này nhiều kẻ che giấu tung tích như vậy, các ngươi không tra mà nhất định phải điều tra ta, là cảm thấy ta yếu? Thần Ma tuy mạnh nhưng cũng không phải chúa tể của vạn giới, muốn giết ta hay sao?"
Hai mắt An Mân Thiên lấp lánh tinh quang, bên kia, Ma tộc ba mắt còn mở ra con mắt thứ ba nhìn về phía Tô Vũ!
Mà Tô Vũ lại bùng nổ ý chí lực lần nữa đánh vỡ vụn dò xét của đối phương!
Thiên Đạc bay giữa không trung, lạnh lùng nhìn về phía Tô Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.