“Giết!”
Trên bờ sông, đám Hồng Khải hét lớn, đều sôi nổi bùng nổ, âm thanh chấn động không ngừng!
Nháy mắt, hai bên đã lao vào đại chiến.
Giọng tiểu Kim Long hơi non nớt, nó hét lớn: “Ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!”
Dứt lời, nó lao lên chui vào không trung, nháy mắt biến mất.
“Đừng đuổi theo!”
Hồng Khải vội ngăn cản những người khác đuổi theo, cả giận mắng: “Đáng chết! Không ngờ con ấu long kia lại ẩn núp tiếp cận chúng ta, may mà Thanh Khải kịp thời phát hiện, nếu không thì phiền toái lớn!”
Một Long tộc tiếp cận Sơn Hải, thậm chí có thể chiến Sơn Hải ẩn núp tới gần bọn họ, nếu không phải kịp thời phát hiện, đối phương bỗng nhiên tấn công, chỉ sợ bọn họ sẽ chết không ít người.
Hơn 10 người nhanh chóng tụ lại, Hồng Khải quát: “Đi thôi, đừng ở lại đây nữa, đáng chết, ấu long dám theo dõi chúng ta, phải tìm cơ hội bắt lấy nó, tốt nhất là tìm người hỗ trợ!”
Đám người nhanh chóng rút lui.
Trong nước, Tô Vũ run sợ.
Mẹ nó!
Quá nguy hiểm, hắn cảm thấy mình đã trâu bò lắm rồi, nhìn xem, hắn đã hóa thành nước đuổi theo, kết quả thì hay rồi, có con rồng núp bên người hắn, ẩn trong thân cá, khả năng che giấu không kém gì mình.
Vậy mà đám người kia còn có thước đo, có thể cảm nhận được nguyên khí phụ cận biến hóa.
Nếu Kim Long không nhảy ra, có phải hắn cũng có khả năng sẽ bị phát hiện hay không?
Tô Vũ bi ai, ta còn tưởng mình có thể đại sát tứ phương. Tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817728/chuong-1276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.