“Nói chuyện gì?”
Liễu Văn Ngạn tức vểnh râu, “Ngươi gọi ta là gì?”
“...”
Tô Vũ trêu chọc: “Ngài mới Đằng Không, ta đã là Lăng Vân, còn là Đúc Binh sư, gọi ngài là tiểu lão đệ thì mới phù hợp với tính cách của ta chứ sao.”
“Cút!”
Liễu Văn Ngạn bực bội, cũng hơi xấu hổ buồn bực.
Ta Đằng Không thì làm sao?
Ngươi Lăng Vân thì giỏi lắm à?
Lăng Vân ta giết nhiều rồi, sao, có gì ghê gớm?
Giờ phút này, Liễu đại bá không khỏi ngây người, hồ nghi nhìn thoáng qua cháu trai, “Văn Ngạn, đây là...”
“Thôi Lãng” gọi ngươi là lão sư, chẳng lẽ hắn học sinh của ngươi à?
Liễu Văn Ngạn buồn bực, rầu rĩ đáp: “Là nhóc con được Bạch Phong thu nhận.”
Liễu đại bá tỉnh ngộ, vẻ mặt dại ra.
Tô Vũ?
Tô Vũ cười ngây ngô, “Lão sư, Liễu đại gia, ta phải diễn mà, nhị vị đừng so đo nữa, ta cố ý tới đây thăm lão sư đấy.”
“Cút!”
Liễu Văn Ngạn cạn lời: “Nói nhảm ít thôi, không thể đúc binh quá lâu, nơi quỷ quái này có quá nhiều người giám sát! Tiểu tử ngươi chạy tới đây làm gì, nguy hiểm thế nào ngươi không biết sao?”
“Ta biết, nhưng không sao, hiện tại ta chỉ nổi danh nhờ đúc binh, mặt khác không có gì.”
Tô Vũ đề nghị: “Hình như Liễu đại gia bị thương không nhẹ, thân thể hủ bại, ta có một bộ công pháp chữa thương, ngài có thể thử dùng xem sap.”
Dứt lời, Tô Vũ nhanh chóng đưa mấy thứ cho Liễu Văn Ngạn, “Ngài về tự xem đi, ta sẽ không nói nhiều.”
“Ta sẽ giúp ngài chữa trị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1817724/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.