Chương trước
Chương sau
Tô Vũ cười nhạt, “Nghe nói cũng không phải tất cả Kền Kền đều tuân thủ quy củ, có người ám sát người một nhà, đúng thế không?”
“Có.”
Lão nhân không phủ nhận, “Loại người này chết nhanh lắm, đi đường đó là đen rồi, đen thì nhanh chết, xám thì có thể sống lâu một chút.”
Tô Vũ gật đầu, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Có kẻ làm Kền Kền tẩy trắng không?”
“Có, nhưng thảm lắm!”
Lão giả nói: “Ngài biết Liễu gia không? Liễu gia Liễu thành! Năm đó cũng là Kền Kền, sau đó Liễu gia lão gia tử muốn tẩy trắng, thành lập Liễu thành, làm thủ vệ Nhân cảnh! Ha ha, chết rất thảm! Cả nhà già trẻ, chà chà, không còn mấy người sống sót, thê thảm vô cùng, cho nên, làm xám rồi thì đừng tẩy trắng nữa, quá thảm.”
Liễu gia?
Tô Vũ sửng sốt, Liễu gia của Liễu Văn Ngạn!
Gia tộc Kền Kền?
Tin tức này thật sự làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đại nhân không tin ư?”
Lão nhân khom lưng nhanh chóng đi theo hắn, kể chuyện: “Tuyệt đối là thật, mà tẩy trắng đã lâu rồi, nghe nói năm xưa Đại Hạ vương tự mình tới cửa du thuyết, sau đó có tin tức nói kỳ thật hai nhà đã bàn xong, Liễu gia tẩy trắng, Hạ Liễu liên hôn... Kết quả mãi lâu sau gia tộc Đại Hạ vương mới có hậu duệ, vài thập niên trước mới xác định đối tượng liên hôn... Nào ngờ Liễu gia đã không còn!”
Tô Vũ biết một ít về chuyện này, Hạ Hổ Vưu từng nhắc tới.
Hạ Hổ Vưu hình như từng liên hôn với Liễu gia, chỉ là Liễu gia nay đã không còn nữa.
“Liễu thành bị diệt rồi à?”
“Vẫn còn, nhưng không có nhiều người, dòng chính Liễu gia chết gần hết, còn vài người chi nhỏ Liễu gia còn ở đó, năm xưa có Nhật Nguyệt khống chế, hiện tại Lăng Vân là cao nhất, vị trí Liễu thành cũng không tốt, Liễu gia muốn thủ vệ cửa vào Nhân cảnh, Liễu thành cùng tuyến với tiên phong doanh, vô cùng nguy hiểm, năm nào cũng có người chết, hiện tại đã tiêu điều lắm rồi.”
Thủ vệ cửa vào Nhân cảnh.
Đây là lựa chọn của lão gia tử Liễu gia, không cần biết là vì cái gì, năm đó Liễu gia đã lựa chọn như vậy, vì thế mà quá gần tiền tuyến, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Liễu thành tiêu điều!
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Liễu gia... Liễu Văn Ngạn... Ta nghe nói Liễu Văn Ngạn ở tiên phong doanh chiến trường Chư Thiên. Hắn là dòng chính Liễu gia đúng không? Các ngươi biết hắn sao?”
“Đương nhiên!”
Lão nhân không tiếc lời chủ yếu là vì Nguyên Khí dịch, gặp một kẻ tài đại khí thô thế này nói chuyện cũng không sao, lão nhân nhanh chóng nói: “Ai không biết Liễu Văn Ngạn chứ, năm đó Diệp Bá Thiên chinh chiến chư thiên, đến Liễu thành, nhìn thấy Liễu Văn Ngạn liền nói, đây là đồ đệ hắn! Chà chà, thời điểm bái sư cực kì hoành tráng, Diệp Bá Thiên là ai? Gia hỏa Nhật Nguyệt dám kêu vô địch quỳ xuống! Càn rỡ bá đạo không ai bì nổi!”
“Năm đó Liễu gia làm tiệc rượu ba ngày ba đêm không ngừng, lấy thiên tài địa bảo làm đồ ăn, Nhân tộc tại chiến trường Chư Thiên đều có thể đến chúc mừng, đó là chính thức tẩy trắng rồi, Diệp Bá Thiên đã nhận đồ đệ, còn vấn đề gì nữa?”
“Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang, Diệp Bá Thiên chết trận, Liễu gia cũng gặp xui, thường xuyên bị tập kích, Nhật Nguyệt chết trận toàn bộ, Liễu Văn Ngạn lại phế đi, Liễu gia hoàn toàn xong đời!”
“Hiện tại Liễu Văn Ngạn đã trở về, nhưng để làm gì đâu, mới có Đằng Không cảnh, còn bị sung quân tới tiên phong doanh, sớm muộn gì cũng chết, nghe nói hắn tác chiến ở Sơn Hải doanh, không chết mới là lạ!”
“...”
Lão nhân biết không ít, mà đương nhiên là không biết những tin tức sâu hơn.
Tô Vũ nghe vậy liền nói: “Chắc gì đã chết, nghe nói năm xưa Liễu gia giải cứu không ít cường giả Nhân tộc, một vài vô địch cũng nợ Liễu gia nhân tình, Liễu Văn Ngạn về chiến trường Chư Thiên, chẳng lẽ không được chiếu cố hay sao?”
Lão nhân không ôm hy vọng gì, “Khó nói lắm, đám đại nhân vật như vô địch có thể quản chuyện này ư? Nếu quản thì còn để người ta sung quân đến tiên phong doanh chắc? Chỗ này trước kia thì ổn, hiện giờ đại chiến không ngừng, ta thấy Liễu Văn Ngạn kia không sống được bao lâu nữa đâu.”
“Cũng đúng!”
Tô Vũ gật đầu, thản nhiên tự đắc cưỡi Địa Long Thú tiếp tục đi, hắn thuận miệng nói: “Trước kia ta đã tới Chư Thiên chiến trường rồi, nhưng đi không xa, đúng là không biết những chuyện này, càng nghe càng thấy thú vị! Lão ca, biết nơi nào có thiên tài Thần Ma không? Yếu một chút, mạnh quá ta đấu không lại, nhiều kẻ yếu, nhiều nữ nhân, ta bắt mấy tên về chơi.”
“...”
Lão nhân bất tri bất giác đi chậm lại, cách Tô Vũ tầm 1000 mét, lúc này mới mở miệng: “Đại nhân, ngài kiềm chế chút đi, cường giả Thần Ma không dễ chọc, đừng nói là Thần Ma, dù là cường giả chủng tộc bình thường thì cũng khó dây vào, Văn Minh sư nhiều thủ đoạn, nhưng từ khi đa thần văn hệ suy sụp, hiện tại... Không tốt lắm.”
Gia hỏa này hơi nguy hiểm!
Lão nhân thầm nghĩ, thực cuồng, lại trẻ tuổi, loại thiên tài như vậy rất nhanh chết.
Há mồm là cường giả Thần Ma!
Ngươi cho rằng đây là Nhân cảnh à?
Ngươi cho rằng Thần Ma là đám phế vật khai 36 khiếu ư?
Chiến Giả Thần Ma cường tộc đều khai 108 khiếu trở lên, trung bình là 144, còn có vài kẻ khai vài trăm khiếu, đúc thân cũng là 18 lần trở lên.
Xét lại thì Nhân tộc không chiếm bất cứ ưu thế nào trên những phương diện này, trừ một vài thiên tài, còn phần lớn người gặp phải Thần Ma thì bị vượt cấp đánh chết là chuyện bình thường.
Ngẫm nghĩ rồi lão nhân lại nói: “Đại nhân thuộc tam đại phủ Đại Tần, Đại Hạ, Đại Chu ư?”
“Không phải!”
“Song thánh phủ?”
“Không phải, Đại Minh phủ.”
“...”
Lúc này, lão nhân mang theo những người khác dừng bước, hơn mười người dần rời xa Tô Vũ, đi theo đối phương quá nguy hiểm, rất dễ bị giết, chỉ lo hắn không có sức chiến đấu, bị giết trong nháy mắt, vậy rất có thể bọn họ sẽ gặp xui xẻo!
Má!
Văn Minh sư Đại Minh phủ, ngươi cho rằng tới đây để du sơn ngoạn thủy chắc?
Chiến Giả thì không sao, Chiến Giả Đại Minh phủ còn biết đánh nhau.
Nhưng Văn Minh sư... Vạn tộc Chư Thiên thích nhất là giết Văn Minh sư Đại Minh phủ.
Tuy bọn họ nhiều thủ đoạn, nhưng hầu hết đều là thủ đoạn khiến cho người ta không nói nên lời. Lúc chiến đấu, biến thành mỹ nữ cho ngươi xem, ngươi có sợ không?
Gia hỏa kia ra đây tìm chết sao?
Tô Vũ thấy thế thì bật cười, “Văn Minh sư Đại Minh phủ thì làm sao? Lão ca, ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Văn Minh sư Đại Minh phủ có rất nhiều thủ đoạn, hiện tại có mấy cường giả tới đây, ta giết cho các ngươi nhìn xem...”
Tô Vũ nháy mắt biến mất!
Ngay sau đó, một cây búa lớn nện vào hư không!
Ầm!
Một hư ảnh chợt lóe rồi biến mất, còn chưa làm gì, cây búa lại đánh tới, ầm vang!
Lúc này, đám Kền Kền chạy trốn đều kinh ngạc.
Trong hư không, một bóng dáng hiện lên.
Tô Vũ vẫn mặc áo bào trắng như cũ, đạp không bước đi, cười tủm tỉm, “Thú vị, Ảnh tộc à, ta thích Ảnh tộc, chơi rất vui!”
Ảnh Tử kia muốn chạy trốn!
Nó đụng tới ván sắt rồi!
Nó có chút choáng váng, vừa định rời đi thì lại thấy hoa mắt, ngay sau đó, cây búa lại giáng xuống ầm vang một tiếng!
Ảnh Tử kia hoàn toàn hiện ra.
Tô Vũ tóm lấy!
Kẽo kẹt một tiếng, đầu nó đã bị bóp vỡ.
Tô Vũ vẫn không bỏ qua, đột nhiên chộp về phía trái tim, Ảnh Tử bị bóp nát đầu, máu tim kích phát muốn thoát đi, phụt một tiếng, tay Tô Vũ xuyên thấu trái tim, cầm lấy một quả tim màu đen lôi ra.
Pẹp!
Trái tim nát bấy!
Ý chí lực Tô Vũ vừa động, máu hội tụ, trong chớp mắt đã hình thành một đống máu, bị Tô Vũ thu vào nhẫn trữ vật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.