Chương trước
Chương sau
Tên béo xấu hổ cười gượng một tiếng, truyền âm: “Sư đệ, ta đâu tham tiền trong phủ đâu mà, đúng không? Dù sao cũng bỏ không, sứ quán Đại Minh phủ chúng ta có 36 tòa nhà, tốn gần trăm vạn điểm công huân, ta thật sự không lấy đồng nào, không ai sạch sẽ bằng ta đâu. Cho thuê 12 tòa, một năm thu nhập 12.000 điểm công huân, ta còn phải tiết kiệm, nào là phát tiền lương, nào là chiêu đãi khách khứa, kỳ thật còn dư lại không nhiều, một năm còn thừa 2000 3000 điểm đã là không tồi.”
Tô Vũ phì cười, “Đừng truyền âm, cũng không phải không ai biết, Phủ chủ cũng biết rồi, không nói gì mà thôi, còn khen ngươi biết cách làm giàu, không ai ở liền cho thuê cũng tốt, việc này là ta nghe sư phụ ta nói, lần trước ta tới cũng đâu phát hiện ra đâu.”
“Ha ha ha.”
Lưu quán chủ nở nụ cười, không sao thì tốt.
Còn một năm chỉ thu mấy ngàn điểm công huân có phải thật hay không, cái này khó mà nói. Tô Vũ biết chắc chắn là đã nói giảm đi rồi, mà hắn lười quan tâm, chỉ đơn giản hỏi: “Sư huynh, sắp xếp cho ta một chỗ tốt đi, gần đây không có ai tới ở chứ?”
“Không, hiện tại trừ những người thuê ra, trong sứ quán chỉ có ta và một vài người làm công, mặt khác còn có một vị Sơn Hải mấy ngày trước tới làm công vụ, một vị Các lão Chiến Tranh học phủ, ngươi muốn gặp không?”
“Không cần!”
Tô Vũ lắc đầu, “Người ta làm công vụ, ta không muốn quấy rầy! Đúng rồi, nghe nói Hồng Văn điện hạ cũng ở đây, người đâu rồi?”
“Tuần tra nơi đóng quân của Thiên Đạo quân, mấy ngày nữa mới về đây.”
Hai người hàn huyên rất nhiệt tình.
Sứ quán Đại Minh phủ rất lớn, hơn nữa đang ở chiến trường Chư Thiên mà còn có đình đài lầu các, suối nhỏ róc rách, còn có suối phun, công trình xanh hóa, mẹ nó quá xa xỉ!
Khó trách cho thuê một tòa hơn 1000 điểm công huân một năm mà vẫn có người thuê, lại còn cung không đủ cầu, nếu không phải Lưu quán chủ chỉ cho thuê 12 tòa, vậy cả 36 tòa đều cho thuê cũng không thành vấn đề.
Thật biết đầu tư!
Mấy đại phủ như Đại Hạ phủ không có đầu óc kinh doanh, đầu tư trăm vạn điểm công huân, kỳ thật 20 30 năm cũng đã đủ hồi vốn.
Đối với tu giả mà nói, 20 30 năm không lâu lắm, lúc đó không chỉ hồi vốn, mà địa bàn là của mình, đồ vẫn là của mình.
Hai người hàn huyên một trận, Lưu quán chủ đề nghị: “Sư đệ, đêm nay làm tiệc đón gió tẩy trần cho ngươi, khó có được một lần...”
“Thôi không cần đâu, ta mệt quá.”
Tô Vũ lắc đầu, “Nghỉ ngơi khôi phục một chút, sau đó gặp một vài khách nhân, lần này ta tới là để thăng cấp Địa binh sư, mặt khác là muốn đúc văn binh cho chính mình, kiếm chút tài liệu, nhìn binh khí của Triệu Lập lão sư làm ta hâm mộ đỏ cả mắt, hình thức ban đầu Thiên binh đấy! Còn nữa, sư huynh giúp ta hỏi thăm hành tung Thiên Đúc vương đại nhân, ta xem có nên đi bái phỏng một chút hay không, không biết Thiên Đúc vương đại nhân có thời gian gặp ta không.”
“Được, đều là việc nhỏ!”
Lưu quán chủ lại nói: “Còn khách nhân... Sư đệ có cần ta cản giúp hay không? Đều là quỷ nghèo, đâu có tiền đâu.”
“Đừng, để ta hỏi xem có tài liệu ta cần hay không.”
Tô Vũ xua tay, “Đừng thấy các đại phủ đó nghèo mà lầm, nếu nói đến bảo vật thì không thiếu, dù sao cũng chinh chiến nhiều năm.”
“Cũng đúng.”
Lưu quán chủ không ngừng gật đầu, rõ ràng thân là cường giả Sơn Hải cảnh nhưng giờ phút này lại không hề tỏ ra thượng đẳng, mà đương nhiên thôi, Thôi Lãng người ta đang là rất nổi danh, một khi thăng cấp Địa giai, y còn không có tư cách kiêu ngạo trước mặt hắn.
Lưu quán chủ lại nói: “Đại Minh phủ bên này, có khả năng người của Thiên Đạo quân và Thiết Kỵ vệ cũng tới, người một nhà không tiện cự tuyệt, nếu không ta giải quyết giúp ngươi?”
“Không sao, người trong nhà ấy mà, tới rồi tính.”
“Vậy được, sư đệ sớm nghỉ ngơi đi.”
Y dẫn Tô Vũ tiến vào một đại viện, tòa nhà ba tầng, bốn phía đều là hoa cỏ, trước nhà còn có hồ nước, hoàn cảnh tuyệt đẹp, vừa đưa hắn vào cửa, vừa cười tủm tỉm, “Sư đệ, không có Thần nữ, nhưng đợi lát nữa sư huynh tìm cho ngươi mấy mỹ nữ tiểu tộc khác, thế nào? Cũng rất có tư vị.”
Tô Vũ khinh miệt đáp, “Tiểu tộc? Thôi, ta không có hứng thú với thứ dung chi tục phấn!”
“Cũng đúng, chỉ có Thần Ma Tiên... Khụ khụ, nữ thiên tài Thần Ma mới có thể xứng đôi sư đệ.”
Ngoài miệng nói vậy, trong lòng y lại đang thầm mắng.
Má!
Mấy năm trước ngươi tới đâu có nói là dung chi tục phấn, hiện tại thì mắt cao rồi à?
Tiểu tử này vận khí không rồi.
Vậy mà đã sắp thăng cấp Địa binh sư!
Không thì cần gì y phải a dua nịnh hót như vậy, aiiiz, vẫn là có nhất nghệ tinh nổi tiếng a.
Hai người hàn huyên xong, Tô Vũ vào sân, Lưu quán chủ trở về.
Vào cửa, Tô Vũ không khỏi lắc đầu, còn tưởng khi đến chiến trường Chư Thiên sẽ phải chịu khổ, kết quả chỗ quỷ quái này còn thoải mái hơn cả biệt thự đãi khách của Đại Hạ phủ, hoàn cảnh còn đẹp hơn.
Lưu quán chủ không làm được gì nhiều, mà ít nhất sứ quán này được quản lý khá tốt, nhưng thiếu vài phần uy nghiêm, nhiều vài phần xa xỉ.
“Trần Long Trấn Ma quân sẽ còn đến nữa chứ?”
Tô Vũ không xác định, lúc ấy hắn muốn đồng ý mà không tiện, nếu nhận lời đơn giản như vậy thì thân phận Đúc Binh sư này chẳng đáng giá nữa rồi.
“Không thông qua Trần Long được, vậy còn cơ hội nào gặp được cha nữa không?”
Tô Vũ không rõ tình huống, hiện tại cùng lắm thì lão cha đến Đằng Không cảnh, Trần Long là Sơn Hải cảnh, có khả năng hai người không quen biết, dù đến Trấn Ma quân thì cũng chưa chắc có cơ hội gặp cha mình.
Quá tiếc nuối!
Hy vọng có cơ hội nhìn thấy cha, đã hơn một năm, hắn thực sự nhớ y.
...
Khi Tô Vũ vừa nghỉ ngơi.
Sứ quán Đại Hạ phủ.
Nơi này không lớn bằng Đại Minh phủ, có vài tòa nhà và tiểu viện cũ nát, dù sao người Đại Hạ phủ cũng không thèm để ý, có chỗ đặt chân là đủ rồi.
Tô Long có một tiểu viện độc lập ở đây, cũng không lớn, tầm 100 mét vuông.
Cũng vì thân phận y đặc thù, nếu không, Sơn Hải cũng khó có được một tiểu viện của riêng mình.
Trong tiểu viện, cửa bị đẩy ra, Trần Long vừa vào đã cười nói: “Đại ca, đang nấu ăn à? Đêm nay ăn gì?”
“Ăn cái rắm!”
Tô Long thò đầu ra từ phòng bếp, nhíu mày hỏi: “Ngươi không bận sao? Sao hay chạy đến đại bản doanh thế?”
“Ai mà không bận.”
Trần Long nhếch miệng nói: “Lần này không phải ta tới chơi đâu, là vì Đại Tần vương bệ hạ ban thưởng cho ta! Ha ha, đại ca, thấy ta có mặt mũi không? Lần này trở về, nếu thuận lợi, có khả năng ta sẽ tiếp quản đệ nhị quân!”
Y là phó tướng đệ nhị quân Trấn Ma quân, gần đây tích lũy không ít công huân, rất có hy vọng tiếp chưởng đệ nhị quân.
Hiện giờ Trấn Ma quân đang điều chỉnh, chia thành 5 quân đoàn, một quân đoàn 10 vạn người, tổng cộng 50 vạn người.
Trước đây Trấn Ma quân chỉ là đệ nhị danh sách quân đoàn, thiên phu trưởng Đằng Không cảnh, vạn phủ trưởng Lăng Vân cảnh, quân đoàn trưởng Sơn Hải cảnh, Trần Long y cũng là Sơn Hải, hiện giờ nếu quân đoàn điều chỉnh, hy vọng tiếp chưởng đệ nhị quân rất lớn.
Đến lúc đó, y cũng coi như là chủ tướng một quân.
“Đại Tần vương?”
Tô Long kinh ngạc, “Đại Tần vương ban thưởng cho ngươi?”
“Thật mà!”
Trần Long đắc ý nói: “Đại ca, dù sao ta cũng là Sơn Hải cảnh, lập công nhiều, Đại Tần vương ban thưởng thì làm sao?”
Tô Long không hé răng, tiếp tục xào rau.
Y hơi ghen tị!
Tiểu đệ năm xưa nay sắp làm quân đoàn trưởng, còn gặp được Đại Tần vương, được ông ban thưởng cho, mình thì hay rồi, ở đây làm đầu bếp.
Nếu sớm biết thế này, còn không bằng về nhà làm đầu bếp cho con trai.
Làm đầu bếp cho con trai mười mấy năm rồi, hiện tại tới chiến trường, y vẫn làm đầu bếp, Tô Long thở dài, có chút hậm hực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.