Chương trước
Chương sau
Trong lòng Tô Vũ cực kỳ rối bời!
Hắn vốn chỉ định nhìn xem Lưu Hồng làm sao lừa dối mình, hoặc là nói gã lấy được chia tách pháp có phải là do mấy người sư tổ cố ý câu cá hay không. Nhưng hiện tại xem xét thì không quá giống.
Tế kiếm kia dường như chính là thần văn chiến kỹ.
Trước đó Lưu Hồng triển lộ cho mọi người thấy gã chỉ có một viên thần văn chữ "Lực" duy nhất, nhưng hiện giờ gã lại có đa thần văn chiến kỹ...
Tô Vũ chấn động vô cùng, suy nghĩ không ngừng hiển hiện.
Mà Lưu Hồng trông thấy bộ dáng khiếp sợ này của hắn thì đắc ý nói: "Thôi huynh, ngươi đã tin ta chưa? Dĩ nhiên đây là bí mật, truyền ra ngoài thì phiền toái rất lớn, nếu Thôi huynh có hứng thú, vậy chúng ta có thể đàm phán."
Tô Vũ cau mày nói: "Coi như ngươi có chia tách pháp thật thì ấn theo lý thuyết, ngươi cũng không có nhiều thần văn như vậy, có phải ngươi đang dùng chiến kỹ giả để lừa gạt ta?"
"Sao lại thế!"
Lưu Hồng oan uổng nói: "Không phải Chủ Thần văn thì mọi người nhiều ít đều vẽ ra một chút thần văn dư thừa, trước kia là rời rạc, nhưng hiện tại ta đã dùng chia tách pháp để kết nối thần văn lại thành chỉnh thể. Thôi huynh vốn cũng là Văn Minh sư, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, có đôi khi trong lúc đọc sách cũng vô thức vẽ ra thần văn, cũng không thể phí phạm mà."
"Thôi huynh là Đúc Binh sư, chắc chắn không thể chỉ có một viên thần văn. 5 viên cũng có thể coi như ít, đúng không?"
Tô Vũ im lặng, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Không sai, bất quá Lưu huynh đúng là khiến ta bất ngờ. Ta đồng ý mua bản chia tách pháp của ngươi, có điều ta không có nhiều văn binh như vậy, vả lại ngươi lấy nhiều như thế cũng vô dụng. Ta có thể đưa cho ngươi 15 vạn công huân, cộng thêm một thanh văn binh Huyền giai đỉnh phong, chế tạo riêng cho ngươi."
Lưu Hồng không khỏi hít sâu một hơi, thật đúng là có tiền!
Đúc Binh sư đều lắm tiền như vậy à?
Gã là công phu sư tử ngoạm, há miệng liền đòi 10 vạn công huân, kết quả thì hay rồi, người ta muốn đưa luôn 15 vạn!
Phải biết, dù cho toàn bộ phe phái đơn thần văn nhất hệ của học phủ, hiện tại muốn xuất ra 15 vạn công huân cũng là việc khó.
Thôi Lãng bất quá mới vừa vào Huyền giai, hắn có nhiều công huân thế sao?
Cũng không nghe nói Thôi Lãng thường xuyên buôn bán văn binh khắp nơi.
Thôi Lãng đáp ứng quá sảng khoái, Lưu Hồng ngược lại có chút không yên lòng, gã cười giả lả nói: "Thôi huynh, 15 vạn công huân cũng không phải con số nhỏ..."
Tô Vũ bình tĩnh ngắt lời: "Không có việc gì, ngươi đưa chia tách pháp cho ta, ta có khả năng xin được."
Lưu Hồng hơi khựng lại, vội hỏi: "Ý Thôi huynh là... Muốn chia sẻ với người khác?"
"Dĩ nhiên!"
Tô Vũ nói: "Ngươi yên tâm, chỉ giới hạn vài người thân thuộc của ta thôi. Tỉ như lão sư của ta là Ngưu phủ trưởng, bằng không ta lấy ở đâu ra nhiều điểm công huân như vậy, trừ phi đồ của ngươi đây là giả, bằng không thêm một người biết cũng không thành vấn đề. Lão sư ta sẽ không tiết lộ bí mật đâu, ngươi đừng lo!"
"Cái này... Thêm một người biết thì nhiều thêm một phần nguy hiểm. Thôi huynh, ta là không có biện pháp nên mới muốn tìm ngươi giao dịch một thoáng. Ngưu phủ trưởng mà biết thì sớm muộn gì Đại Minh phủ cũng đều biết, một khi tin tức truyền ra từ Đại Minh phủ, ta liền gặp phiền toái lớn!"
"..."
Tô Vũ im lặng, cái tên này không dám để người ta biết, quả nhiên là đang lừa gạt ta?
Cũng có nghĩa là gã chắc chắn không có chia tách pháp?
Nếu đã không, vậy rốt cuộc làm sao gã có đa thần văn chiến kỹ?
Còn có, Lưu Hồng dám tùy tiện tiết lộ việc mình có đa thần văn chiến kỹ, chẳng lẽ là thiếu tiền phát điên rồi. Hay trong chuyện này còn có uẩn khúc gì mình chưa biết? Đến cùng là tình huống như thế nào?
Thôi Lãng lại không quen biết gì gã, làm sao gã dám tự tin hắn sẽ không để lộ chuyện gã có đa thần văn chiến kỹ ra ngoài?
Đối với Tô Vũ, ấn tượng về Lưu Hồng vẫn luôn là một con cáo già, gã vô cùng ích kỷ, chỉ biết tư lợi cho chính mình.
Đương nhiên, nghiêm ngặt nói đến thì phần đa tu giả đều không khác gì mấy.
Rất nhiều người đều là như thế, bao gồm cả chính Tô Vũ.
Hắn chỉ đỡ hơn Lưu Hồng ở một điểm, đó là hắn không hố người phe mình, càng không xuống tay với bọn họ.
Có điều có thể trong mắt Lưu Hồng, đám người kia cũng chẳng phải là ‘người phe mình’ đối với gã. Ai mà biết được Lưu Hồng đang suy nghĩ cái gì.
Tối thiểu Lưu Hồng vẫn còn có chút lương tâm, nếu Tô Vũ không nhầm thì gã hình như chưa từng hố sư phụ gã, vị Triệu Các lão đến nay vẫn còn đang bế quan kia.
Dạng gia hỏa cực độ tư lợi về bản thân như Lưu Hồng, hết thảy mọi việc đều làm vì lợi ích. Cho nên nếu gã dám triển lộ đa thần văn chiến kỹ của mình thì dường như cũng có điểm hợp tình hợp lý, tuy nhiên... Tô Vũ vẫn cảm thấy gã hành xử quá tùy ý.
Hai ta rất thân thuộc sao?
Ngươi cứ thế tùy tiện tiết lộ?
Cảm thấy ta sẽ không nói với người ngoài, hay là ngươi có nguyên nhân nào khác?
Tô Vũ rơi vào trầm tư, mà Lưu Hồng thì không kịp chờ đợi, vội nói: "Thôi huynh, thôi thì ta lui bước một chút, thế nhưng ngươi không thể nói cho bên thứ ba, chỉ có ngươi và ta biết được, thứ này truyền đi bị người ta phát hiện thì rất rắc rối!"
Tô Vũ đột ngột hỏi: "Ta nhớ không lầm thì Hồng Các lão có nói chia tách pháp chỉ hữu hiệu đối với Đằng Không, ngươi là Lăng Vân à?"
"Bình thường thôi."
Lưu Hồng cười tủm tỉm đáp: "Làm nghiên cứu có ai mà không lưu lại thủ đoạn? Nghiên cứu ra mấy phiên bản, dĩ nhiên trước tiên phải đem phiên bản yếu nhất công bố ra ngoài, chờ qua một đoạn thời gian ngắn lại công khai phiên bản thứ hai. Phiên bản sau liên tục cải tiến so với bản trước. Cứ như vậy sẽ đạt được lợi ích tốt nhất. Cũng không cần lo lắng bị người khác ăn cắp kết quả nghiên cứu của mình, mô phỏng ra phiên bản có kỹ thuật mạnh hơn."
Tô Vũ gật đầu, "Ý của ngươi là kỳ thật Hồng Các lão đã nghiên cứu ra chia tách pháp có thể cho Lăng Vân sử dụng?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, cút mọe ngươi đi, ta tin ngươi mới là lạ!
Mà Lưu Hồng ngồi đối diện vẫn nhiệt tình nói: "8 vạn công huân, Thôi huynh, chỉ cần 8 vạn công huân thì chia tách pháp sẽ là của ngươi! Dĩ nhiên, không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi xem xem thế nào?"
Tô Vũ nhíu mày, "Không nói cho người khác biết... Nhưng ta đâu biết rốt cuộc là thật hay giả, mặc dù kiến thức của ta không tệ..."
Hắn còn chưa dứt lời, Lưu Hồng đã cắt ngang: "Được rồi, ta không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo Thôi huynh, nói thực cho ngươi biết. Chia tách pháp đã có người mua, ta nói thật, nếu đồ vật là giả thì ta sớm đã bị người đánh chết."
"Người nào?"
"Đại Thương phủ bên kia, nói đến có khả năng ngươi cũng nhận biết, Đại Thương phủ Thương Thiên Kiều, Thôi huynh biết không?"
"Ừm, nàng ta đã tới Đại Hạ phủ?"
"Mấy ngày trước vừa đi ngang qua Đại Hạ phủ, chuẩn bị tới Đại Chu phủ. Ta vừa vặn gặp được. Ta đang cần tiền nên mới cùng nàng hàn huyên vài câu, Thương Thiên Kiều ra giá 12 vạn công huân, bây giờ ta bán cho ngươi đã là bán lần thứ hai, cho nên ta sẽ chiết khấu xuống còn 8 vạn là được!"
Tô Vũ nhìn chằm chằm gã, "Ngươi không gạt ta?"
"Dĩ nhiên!"
Lưu Hồng cười nói: "Làm sao có thể là giả? Thôi huynh không tin thì ngươi có thể tìm người liên hệ Thương Thiên Kiều hỏi thử. Ta tuyệt đối không gạt người! Thương Thiên Kiều cũng không ngốc, vả lại nàng ta còn là hậu duệ của vô địch, ta dám lừa gạt nàng ta thì chẳng phải là không muốn sống nữa?"
"..."
Tô Vũ thật sự có chút ngoài ý muốn, thật sao?
Ngươi còn dám bán cho Thương Thiên Kiều?
Chính như Lưu Hồng nói, ngươi dám bán bí pháp cho hậu duệ của vô địch, chẳng lẽ ngươi ngại mạng sống quá dài?
Còn có, Thương Thiên Kiều mua cái này để làm gì? Là vì Đan Hùng, hay là vì Đại Thương phủ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.