Chương trước
Chương sau
Phu nhân lớn tiếng quát: "Ngoại trừ Trần Vĩnh cùng Phong Kỳ, còn có ai có thể ra tay giết người?"
Hồng Đàm nghe vậy liền thản nhiên phản bác: "Người không biết Phân thân thuật à? Còn có, ta vẫn hơi hoài nghi, các ngươi nói mình cuốn lấy Kim Dực suốt thời gian qua là có thật không? 8 vị Nhật Nguyệt mà hệt như một thằng ngu, bị một tên Nhật Nguyệt của kẻ địch xoay quanh như dắt chó? Tới mức độ này mà ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nói chính mình dây dưa suốt với một vị Nhật Nguyệt sao?"
"Hồng Đàm!"
"Ngươi dám ngậm máu phun người!"
"..."
Mấy vị cường giả ngồi cạnh Nguyên Khánh Đông dồn dập quát lớn!
Hồng Đàm vẫn thản nhiên, bình tĩnh đáp trả: "Làm sao vậy? Ta nói sai à? 8 vị Nhật Nguyệt mà bị một tên súc sinh dắt chó chơi đùa tới tận mấy tháng! Đến cùng là thực lực không đủ, hay là do cố ý, hay là dứt khoát đánh yểm trợ, ai biết được?"
Nguyên Khánh Đông giờ phút này cũng đành phải mở miệng, gã thở dài, đoạn nói: "Kim Dực đã là Nhật Nguyệt lục trọng, thực lực mạnh mẽ, 8 người chúng ta cũng chỉ là Nhật Nguyệt sơ kỳ, mấy lần vây quanh lão nhưng lão đều ranh ma tìm cơ hội chạy trốn..."
"Vậy nói rõ các ngươi chính là phế vật?"
Nguyên Khánh Đông yên lặng trong nháy mắt, cuối cùng trực tiếp thừa nhận: "Hồng viện trưởng nếu đã nói vậy thì chúng ta cũng không còn lời nào phản bác, đúng là thực lực không đủ, đã cô phụ sự kỳ vọng của mọi người."
"Khánh Đông!"
Có một người quát lớn, Bát đại gia nghe gã nói thì cực kỳ không vừa lòng, Nguyên Khánh Đông lại tỏ ra không thèm để ý, Hồng Đàm ngươi nói ta là phế vật vậy thì ta liền nhận.
Không cần thiết phải đi đôi co giải thích làm gì!
Gã không muốn đem đầu mâu chỉ hướng bọn gã, không có ý nghĩa, còn không bằng thừa nhận chính mình là phế vật, lại có thể thế nào?
8 vị Nhật Nguyệt không bắt nổi một vị Nhật Nguyệt, đây là sự thật.
Có giải thích gì thì cũng không có tác dụng.
Hồng Đàm có chút ngoài ý muốn, Nguyên Khánh Đông ở đây mới vài tháng, thế mà đã học được cách nói chuyện không cần mặt mũi khiến ông cũng hơi kinh ngạc.
Sau một khắc, Hồng Đàm liền bảo: "Đã như các ngươi nói, một đám phế vật thực lực không đủ, vậy thì Kim Dực âm thầm rời đi, ẩn núp ám sát mấy vị Lưu Kỳ thì vì sao không thể?"
Hồng Đàm cười hỏi: "Nguyên Phủ trưởng, ta nói không sai chứ?"
Nguyên Khánh Đông suy nghĩ một chút, chậm rãi đáp: "Vạn sự đều có khả năng! Chúng ta cũng không có cách nào cam đoan tất cả những thứ này không có khả năng phát sinh, cho nên ta cảm thấy dưới tình huống người ngoài cuộc không biết rõ ràng hết thảy, vậy tốt nhất là nên hỏi Phong Kỳ, y là người trong cuộc, Hồng viện trưởng cảm thấy thế nào?"
Hai phía đánh võ mồm một hồi, sự tình lần nữa về lại điểm xuất phát.
Tiêu điểm vẫn là Phong Kỳ.
Hồng Đàm không đáp, ông nhìn thoáng qua Nguyên Khánh Đông, rồi lại nhìn về phía Chu Minh Nhân bên kia, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Ông dựa vào ghế ngồi sau lưng, thuận tay sờ lên đầu Ngô Gia bên cạnh, truyền âm cho nàng: "Không nên vọng động, sư tổ sẽ không vứt bỏ sư phụ ngươi! Nghe lời ta, sư phụ ngươi không bỏ xuống được nhất chính là ngươi, cho nên đừng nói cái gì nữa, biết không?"
Ngô Gia yên lặng gật đầu, không có lên tiếng.
Trong đại điện, ánh mắt Phong Kỳ biến ảo một hồi, bỗng nhiên nói: "Ta khai thật. Ngày đó ta vừa tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, kỳ thật cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không nhớ rõ. Lúc đó Ngô tướng chủ bắt lấy ta, liên tục hỏi có phải người là do ta và Trần huynh giết hay không. Ta không nhớ gì cả, lại càng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, lúc đó ta ngu muội, cứ tưởng rằng là do Trần huynh giết người chạy án, ta lo quá hóa rồ, vì vậy liền trực tiếp thừa nhận là ta đã giết người!"
Xôn xao một mảnh!
Phong Kỳ phản cung!
Phong Kỳ lại cấp tốc nói tiếp: "Ta thật sự không biết tình huống, thế nhưng ta còn nhớ rõ, ngày đó đích thật là Trần huynh đi cứu ta, chúng ta cùng một chỗ tụ hợp, đáng tiếc bị gặp tập kích, ta liền hôn mê, về sau thần chí ta không rõ ràng, mãi cho đến khi bị bắt thì ta mới thanh tỉnh lại! Hồng Các lão nói không sai, là ta hồ đồ, kém chút hại chính mình không nói, đã vậy còn ăn nói lung tung, ngược lại khiến mọi người hoài nghi Trần huynh, đây là lỗi của ta!"
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Phu nhân lần nữa quát: "Ngươi hôn mê bất tỉnh? Trước đó ngươi còn nói ngươi chưa hề gặp Trần Vĩnh, hiện tại lại bảo sau khi gặp y thì mới hôn mê. Phong Kỳ, ngươi nói chuyện bừa bãi như vậy thì còn có độ tin cậy gì sao?"
Phong Kỳ trầm giọng đáp: "Ta đã nói rồi, trước đó là do ta hồ đồ, đầu óc nông cạn, không nghĩ được nhiều. Nhưng hiện tại ta đã tỉnh ngộ, có lẽ là Trần huynh xảy ra chuyện, lẽ ra ngay từ đầu ta nên nói cho mọi người sự thật để các vị cường giả kịp thời đi giải cứu Trần huynh! Còn có, Kim Dực cùng Ngân Dực chưa chắc đã là toàn bộ cao tầng của Lục Dực thần giáo. Ta chôn mình tại đó nhiều năm, ta hoài nghi Lục Dực thần giáo còn có Lục Dực thần tộc ẩn núp, có lẽ là do bọn hắn hạ thủ, vì vậy nên các ngươi không dễ phát hiện!"
"..."
Hồng Đàm bật cười, đúng vậy, ông chính là muốn cái hiệu quả này.
Phong Kỳ nhận tội, đây không phải chuyện tốt.
Không nhận tội mới đúng ý ông!
Chứng cứ đâu?
Đa thần văn nhất hệ bọn ta truy xét một vị vô địch nhiều năm, không phải là không có mục tiêu hoài nghi, nhưng không có chứng cứ thì không có cách nào, cũng không làm được gì đối phương.
Các ngươi muốn định tội cho Trần Vĩnh? Chứng cứ đâu?
Thật sự cho rằng bắt nạt chúng ta dễ lắm sao?
Phong Kỳ phản cung trong nháy mắt, trong đại điện, bỗng nhiên có người cất tiếng: "Mấy vị đại nhân, ta có chuyện muốn bẩm báo!"
Giờ phút này, có một vị cường giả thân mặc áo giáp đứng lên, nghiêm giọng thuật lại: "Ngày đó Lưu Kỳ bị giết, ta cấp tốc chạy tới hiện trường, kỳ thật đã phát hiện một giọt huyết dịch mà hung thủ vô ý lưu lại..."
Hồng Đàm trực tiếp ngáp dài, nói: "Ngoại trừ ngươi thì còn có ai khác cùng lúc phát hiện không? Ngươi xác định là do hung thủ lưu lại? Mấy chuyện giết người vu oan, trộm huyết dịch của kẻ khác rồi ném lại hiện trường, Vạn Tộc giáo từng làm không ít. Ngươi định dựa vào cái này để kết luận cái gì? À, đừng nói huyết dịch trong tay ngươi chính là của đồ đệ nhà ta nhé?"
Vị tướng lĩnh kia nghe vậy liền nhíu mày, đáp: "Ngày đó có rất nhiều vị tướng lĩnh Thiên Thăng quân cùng nhau có mặt tại hiện trường, đây là máu của hung thủ không sai, về phần là kết luận chính xác hay là vu oan thì ta không bảo đảm được, nhưng ta đã phát hiện ra thì phải bẩm báo lên trên, tùy mọi người định đoạt."
Dứt lời, một giọt máu trong bình ngọc liền phóng ra.
Đại Hán vương đưa tay bắt lấy, quan sát một hồi liền ném qua cho Diệt Tằm vương, mở miệng nói: "Diệt Tằm, ngươi thử nhìn một chút xem có thể quay lại được dáng vẻ của chủ nhân hay không!"
"Được!"
Diệt Tằm vương cười cười, bắt lấy huyết dịch, Nhật Nguyệt trong mắt luân chuyển hệt như đang đảo lưu thời gian.
Dưới ánh mắt rung động của những người trong đại điện, giọt máu kia dần dần ngưng hiện ra bóng dáng của một người.
Tô Vũ ngồi dưới bất giác cứng đờ người, hắn nghiêm mặt nhìn về phía bên kia, trong lòng khẩn trương tột độ.
Là sư bá sao?
Còn có, vô địch cảnh thế mà thật sự có thể làm được tất cả những thứ nghịch thiên này?
Thông qua một giọt máu liền có thể hồi tưởng ra một ít gì đó?
Dính đến lĩnh vực Thời Gian!
Qua một hồi, một bóng người hiển hiện rõ ràng lên, Phong Kỳ nhẹ nhàng thở hắt ra, mở miệng nói: "Đây là Phó giáo chủ của Lục Dực thần giáo, Sơn Hải thất trọng cảnh, không nghĩ tới thì ra thủ phạm lại chính là gã."
Hồng Đàm ý vị thâm trường nhìn thoáng qua vị tướng lĩnh vừa mới đứng lên nói chuyện ban nãy, ông khẽ nhếch môi, sắc mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, bình tĩnh.
Giờ phút này, bóng người trôi nổi ngay tại trước mắt mọi người là một vị nam tử trung niên, ánh mắt láo liên ngó quanh, trông sinh động như thật.
Diệt Tằm vương nhìn một chút, tiện tay đập diệt huyễn tượng, lắc đầu nói: "Người này đã chết, huyết dịch không còn lực kéo, cho nên không thể dựa vào đây điều tra ra quá trình phát sinh phía sau được. Vả lại người đều đã chết, nhưng án mạng thì vẫn còn tiếp tục, cho nên hoặc gã không phải là hung thủ, hoặc hung thủ không chỉ có một người, còn có trường hợp khác là có người vô ý đổ máu mà thôi, không có bất kỳ giá trị kết luận gì."
Phong Kỳ vội vàng nói: "Vậy khẳng định là đám Lục Dực thần giáo đã cùng nhau sát hại các vị tướng lĩnh!"
"..."
Diệt Tằm vương cười cười, không phủ nhận cũng không đồng ý với cách nói của y.
Kỳ thật, tâm lý mọi người đều đã nắm chắc.
Chỉ là không có chứng cứ mà thôi!
Dù sao có phải là do Trần Vĩnh làm hay không thì mới cũng chỉ là dựa vào logic để phán đoán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.